.
TẠP BÚT

Mở lòng...

Cập nhật: 16:24, 13/12/2024 (GMT+7)

Cơn gió lạnh mùa đông len lỏi qua phố vắng, mang theo cái tê buốt của tiết trời chuyển mùa. Phố phường chỉ còn lại ánh đèn đường mờ nhạt. Trong một quán cà phê nhỏ nơi góc phố, Hoàng ngồi lặng lẽ, ánh mắt mông lung nhìn những giọt mưa phùn mờ dần theo từng hơi thở.

Minh họa: MINH SƠN
Minh họa: MINH SƠN

Ba năm qua, Hoàng sống như một cái bóng, tự giam mình trong thế giới cô lập. Sau tai nạn giao thông cướp đi Tuấn- người bạn thân thiết, anh chìm trong nỗi mất mát và tội lỗi. Tuấn không chỉ là bạn mà còn như người anh em, người hiểu anh hơn chính bản thân mình. Mất mát ấy khiến Hoàng khép chặt cánh cửa lòng, xa lánh bạn bè, gia đình, để rồi ngày càng trở nên cô độc.

Một buổi chiều muộn, cửa quán khẽ mở, một cô gái trẻ bước vào. Dáng người nhỏ nhắn, chiếc áo len xanh nhạt, gương mặt dịu dàng nhưng ánh mắt buồn. Cô chọn góc bàn đối diện Hoàng, đặt một cuốn sổ nhỏ rồi lặng lẽ viết. Sự xuất hiện của cô thu hút sự chú ý của Hoàng. Có điều gì đó ở cô khiến anh cảm thấy quen thuộc, như hai người đang chia sẻ một nỗi niềm chung mà không cần nói ra.

Cô gái thường đến quán vào mỗi chiều, viết lách rồi lặng lẽ rời đi. Một hôm, khi cô đang loay hoay tìm bút, Hoàng bước đến, nhẹ nhàng đặt một chiếc bút lên bàn. “Cô dùng tạm cái này nhé”. Cô ngước lên, ánh mắt bất ngờ rồi khẽ cười: “Cảm ơn anh”.

Từ cuộc trò chuyện ấy, họ quen biết nhau. Cô tên Linh, là nhà văn trẻ, thường đến quán tìm cảm hứng. Linh chia sẻ về cuộc đời đầy mất mát: mẹ mất sớm, cha đi bước nữa, tuổi thơ cô đơn. Nhưng thay vì khép mình, Linh chọn đối diện, biến nỗi đau thành động lực viết nên những câu chuyện.

“Em từng nghĩ mình sẽ mãi sống trong vỏ bọc”, Linh nói. “Nhưng nỗi đau chỉ thực sự biến mất khi ta dám đối diện và mở lòng đón nhận yêu thương mới”. Những lời ấy như đánh thức Hoàng. Anh nhận ra mình đã để nỗi đau chi phối, làm mờ đi sắc màu cuộc sống.

Từ đó, Linh và Hoàng dành nhiều thời gian bên nhau. Cô giúp anh khám phá niềm vui từ những điều nhỏ nhặt - từ sắc hoa vàng bên đường đến ly cà phê thơm phức. Dần dần, bức tường vô hình anh xây quanh mình sụp đổ. Anh học cách trân trọng hiện tại, nhận ra rằng cuộc sống không chỉ có đau thương mà còn vô số niềm vui chờ đón.

Thời gian trôi, tình bạn của họ dần chuyển thành tình yêu sâu sắc. Hoàng không còn cô đơn, và lần đầu tiên sau nhiều năm, anh cảm nhận được hạnh phúc thật sự. Cuộc sống có thể khắc nghiệt, nhưng nếu dám mở lòng, yêu thương sẽ tìm đến, mang lại những điều kỳ diệu thay đổi cuộc đời.

THÙY DƯƠNG

.
.
.