.
TẢN VĂN

Đôi bàn chân mẹ

Cập nhật: 10:15, 30/03/2018 (GMT+7)

Từ nhỏ, sống trong vòng tay mẹ, được mẹ cưng chiều như trứng mỏng nhưng con nào biết rằng, để cho con no ấm, mẹ phải đánh đổi bằng những tháng ngày gian nan, cơ cực. Rồi một ngày mẹ bệnh, nằm co ro trên cánh võng trước hiên nhà, con bất giác nhìn thấy đôi chân mẹ chai sần và thô ráp. Bồi hồi nhớ lại quãng thời thơ ấu, con mới nhận ra rằng, chính đôi chân thô kệch này đã nâng hạnh phúc đời con…

Đôi chân mẹ đã bươn chải cả cuộc đời mà không hề mỏi mệt. Cứ mỗi khi chú gà trống cất tiếng gáy đầu tiên, con còn say giấc nồng, thì mẹ đã thức dậy để chuẩn bị quang gánh cho buổi chợ sớm. Ngoài trời tối đen như mực nhưng mẹ không chút âu lo, vội sải bước đi nhanh để kịp buổi chợ trước khi trời sáng. Nhà cách chợ gần 5 cây số, trải qua những đoạn đường gồ ghề đá đỏ nhưng đôi chân chắc khỏe của mẹ vẫn bước khoan thai. Những hôm trời mưa to, đường lầy lội, mẹ bước đi trong mưa với chiếc nón lá rách tơi lòng mà vẫn an nhiên. Gánh hàng rong hôm ấy trĩu nặng hơn trên đôi vai mẹ. 

Đôi chân mẹ cõng con đến trường biết bao mùa nước nổi. Chân mẹ cứ như được bọc bằng đôi khuôn thép chắc chắn, cõng con băng băng qua những cánh đồng làng ngập nước, qua những cây cầu trơn nhẵn mà vẫn vững chắc, nhanh nhẹn. Những ngày nước lũ dâng cao đến ngực, mẹ phải đặt con trên vai và đi trong nước xiết. Người mẹ ướt sũng, lạnh run, trong khi con lại hồn nhiên ca hát như chẳng có chuyện gì. Con ngây thơ quá đỗi!

Những lần con bệnh, sốt cao, mẹ cõng con băng băng trong trời đêm tối mịt mùng đến trạm xá xã. Vấp phải đá to hay gai nhọn, mẹ vẫn chẳng thấy đau, vì mẹ lo sẽ quá muộn nếu dừng lại. Mẹ vừa đi vừa khóc, cứ động viên con suốt quãng đường dài.

Đôi chân mẹ đã đặt lên thửa ruộng sau không biết bao nhiêu lần. Từ lúc cha bỏ mẹ con mình về với đất, mẹ buộc phải mạnh mẽ, tháo vát, thay cha nuôi con khôn lớn. Đôi tay và đôi chân cần cù của mẹ đã biến mảnh đất khô cằn sau nhà trở nên màu mỡ, trù phú với những cánh đồng hoa màu tươi tốt. Sợ tốn tiền, mẹ không thuê máy cày mà dùng sức mình làm cho đất tơi xốp. Hết vụ khoai, mẹ chuyển sang trồng bắp. Thu hoạch bắp, mẹ quay sang trồng rau. Mẹ còn trồng xen canh nhiều loại cây để kiếm thêm thu nhập… 

Giờ đây, khi con nhận ra điều đó thì mẹ đã già rồi! Mẹ yếu đi rất nhiều, thường xuyên đau bệnh. Thỉnh thoảng, con còn bắt gặp đôi chân của mẹ run rẩy mỗi khi đứng lên, phải định thần vài giây mới bước đi vững. Nhiều đêm giật mình thức dậy, con bất giác thấy mẹ xoa bóp đôi chân với vẻ khó nhọc. Con hỏi thì mẹ bảo không sao, bệnh của người già thôi. 

Mẹ là thế, bao nhiêu khó nhọc, âu lo mẹ đều nhận hết về mình. 

 NGUYỄN HOÀNG DUY

.
.
.