Trong cuộc sống tốt nhất chúng ta nên bỏ qua, hay tha thứ để tâm hồn thanh tịnh, có lợi cho sức khỏe và để thư giãn vui hưởng với những gì mình muốn, những gì mình đang có.
Đời là thế! Người là thế! Trách móc, giận hờn có hại cho mình hơn cho người khác! Đừng bao giờ trách móc bất kỳ ai trong cuộc sống của bạn. Người tốt sẽ cho bạn hạnh phúc. Người xấu sẽ cho bạn kinh nghiệm. Người tồi tệ nhất cho bạn bài học và người tuyệt vời nhất sẽ cho bạn kỷ niệm.
Đừng hứa khi đang vui. Đừng trả lời khi đang nóng giận. Đừng quyết định khi đang buồn. Đừng cười khi người khác không vui. Cái gì mua được bằng tiền, cái đó rẻ. Ba năm học nói, một đời học cách lắng nghe. Chặng đường ngàn dặm luôn bắt đầu bằng một bước chân. Đừng hờn giận ghen ghét ai đó, khi mà họ chẳng có lỗi gì với ta.
Chúng ta cần biết rằng, tuy trong rừng có nhiều cây đại thọ cả ngàn năm, nhưng người sống thọ đến 100 tuổi không nhiều. Bạn thọ lắm cũng chỉ sống đến 100 tuổi (tỷ lệ 1/100.000 người). Trên 50 tuổi mừng từng năm, qua 60 tuổi mong hàng tháng, tới 70 tuổi đếm mỗi tuần, đến 80 tuổi đợi vài ngày, được 90 tuổi… ngơ ngác một mình với giờ phút dài thăm thẳm!
Vì lẽ bạn không còn bao nhiêu năm để sống và bạn không thể mang theo các đồ vật bạn có, bạn đừng tiết kiệm quá mức. Bạn nên tiêu những món cần tiêu, thưởng thức những gì nên thưởng thức, tặng cho thiên hạ những gì bạn có thể cho, nhưng đừng để lại tất cả cho con cháu. Bạn chẳng hề muốn chúng trở thành những kẻ ăn bám!
Đừng lo lắng về những gì sẽ xảy ra sau khi bạn ra đi, vì khi bạn đã trở về với cát bụi, bạn sẽ chẳng bị ảnh hưởng bởi lời khen hay tiếng chê bai nữa đâu. Đừng lo lắng nhiều quá về con cái vì con cái có phần số của chúng và chúng sẽ tự tìm cách sống riêng. Đừng trở thành kẻ nô lệ của chúng. Cũng đừng mong chờ nhiều ở con cái. Con biết lo cho cha mẹ, dù có lòng vẫn quá bận rộn vì công ăn việc làm và các ràng buộc khác nên không thể giúp gì bạn. Các con vô tình thì có thể sẽ tranh giành của cải của bạn ngay khi bạn còn sống và còn muốn bạn chóng chết để chúng có thể thừa hưởng các bất động sản của bạn. Các con của bạn cho rằng chuyện chúng thừa hưởng tài sản của bạn là chuyện dĩ nhiên, nhưng bạn không thể đòi dự phần vào tiền bạc của chúng.
Với những người thuộc lứa tuổi 60 trở ra, đừng đánh đổi sức khỏe với tài lực nữa. Bởi vì tiền bạc có thể không mua được sức khỏe. Khi nào thì bạn thôi kiếm tiền? Và có bao nhiêu tiền là đủ? Dù bạn có cả ngàn mẫu ruộng tốt, bạn cũng chỉ ăn chừng 1 lon gạo mỗi ngày. Dù bạn có cả ngàn dinh thự, bạn cũng chỉ cần một chỗ rộng 8 mét vuông là đủ để ngủ nghỉ ban đêm. Vậy chừng nào bạn có đủ thức ăn và có đủ tiền tiêu là tốt rồi. Vậy nên, bạn hãy sống cho vui vẻ. Mỗi gia đình đều có chuyện buồn phiền riêng.
Đừng so sánh với người khác về danh vọng và địa vị trong xã hội và con ai thành đạt hơn, nhưng bạn hãy so sánh về hạnh phúc, sức khỏe và tuổi thọ… Đừng lo nghĩ về những chuyện mà bạn không thể thay đổi vì chẳng được gì, mà còn làm hại cho sức khỏe bạn. Bạn phải tạo ra sự an lạc và tìm được niềm hạnh phúc của chính mình. Miễn là bạn phấn chấn, nghĩ toàn chuyện vui và làm những việc bạn muốn mỗi ngày một cách thích thú thì bạn thật đã sống hạnh phúc từng ngày. Một ngày qua là một ngày bạn mất đi, nhưng một ngày trôi qua trong hạnh phúc là một ngày bạn “được”.
Khi bạn vui thì bệnh tật sẽ lành, khi bạn hạnh phúc thì bệnh sẽ chóng hết. Khi bạn vui và hạnh phúc thì bệnh sẽ chẳng đến bao giờ. Với tính khí vui vẻ, với thể thao thể dục thích đáng, thường xuyên ra ánh sáng mặt trời, thay đổi thực phẩm đa dạng, uống thuốc bổ vừa phải, hy vọng bạn sẽ sống thêm vài chục năm tràn trề sức khỏe. Hãy biết trân quý những điều tốt đẹp quanh mình. Và còn bạn bè nữa… họ đều làm cho bạn cảm thấy trẻ trung, sinh động vì có người cần đến mình… Không có họ, chắc chắn bạn sẽ cảm thấy lạc lõng, bơ vơ!
THÙY TRANG