.

Xuân này mình cưới nhau

Cập nhật: 07:50, 18/01/2020 (GMT+7)

- Hay mình cưới nhau đi anh! Hiền chăm chăm nhìn đôi vợ chồng trẻ đang dẫn theo đứa con nhỏ đi bộ trên vỉa hè, cười nói vui vẻ với nhau, rồi nói với Cương. Câu nói của người yêu khiến Cương giật mình, ấp úng:

- Anh… Nhưng…

- Miễn là mình yêu thương nhau thực lòng. Đâu cần phải đợi đến khi nào có tiền thì mới cưới! Hiền nhìn Cương, vẻ phân trần.

- Nhưng anh lo cho em và con chúng ta sau này nữa. Cương liếc nhìn chiếc xe máy cà tàng dựng đứng bên cạnh, nhìn vào bộ quần áo nhàu nhĩ, luộm thuộm đang mặc trên người, buồn bã nói:

- Anh chạy xe ôm chẳng đủ lo ngày 3 bữa. Nếu cưới nhau, sợ rằng sẽ không thể đem lại cho em cuộc sống đầy đủ... em… em gắng chờ anh một thời gian nữa được không? Nhìn Cương, đôi mắt Hiền đượm buồn. Cô đứng dậy, tay nhặt lấy cái bao, cái móc sắt rồi lẳng lặng bước đi, để lại lời bỏ lửng, buông chùng:

- Nhưng…

Bóng Hiền hòa vào bóng phố chập choạng cuối chiều rồi lẩn khuất trên con đường nườm nượp người qua lại. Cương ngồi bần thần, miếng cơm cuối cùng trong miệng trệu trạo chẳng buồn nhai. Anh trân trân dõi theo bóng dáng của Hiền, lòng đầy nghĩ ngợi. Anh xin lỗi. Anh rất muốn cưới em, nhưng anh chỉ có hai bàn tay trắng. Anh chỉ là thằng xe ôm nghèo kiết xác. Anh… Càng nghĩ, đôi mắt Cương lại càng ầng ậc nước, chực trào.

Cương vốn là đứa trẻ thiếu may mắn. Anh sinh ra trong một gia đình mà cái nghèo, cái đói đeo đẳng suốt cả một thời thơ ấu. Ba mẹ Cương cãi nhau, đánh nhau như cơm bữa. Họ quyết định ly hôn, mỗi người tự tìm cho mình một cuộc sống mới. Cương bị hắt hủi, bị bỏ rơi. Không học hành, cũng chẳng nghề nghiệp, 17 tuổi, Cương theo chuyến xe khách rời quê lên thành phố. Thời gian đầu, anh sống quặt quẹ, lang thang, thất thểu. Sau rất nhiều va vấp, bị lừa lọc, bị lợi dụng,… nhưng điều đáng quý là anh vẫn giữ cho mình tâm hồn thiện lương cao quý. Cương hiền như đất. Hiền vẫn từng nói về Cương như thế. Cương làm nghề xe ôm. Cái nghề vốn dĩ suốt ngày lọ mọ trên đường, thu nhập lại chẳng được bao nhiêu, nhiều khi chở giúp vì thấy người ta quá khó khăn, khi lại lấy giá rẻ vì thương người, rồi chưa tính đầy rẫy những hiểm nguy rình rập. Song cũng vì mến nghề, vì miếng cơm manh áo, Cương vẫn quyết định gắn bó.

Minh họa của  MINH SƠN
Minh họa của MINH SƠN

Hiền bỏ quê lên thành phố vì muốn trốn tránh đòn roi, mắng nhiếc, chửi rủa của ba dượng. Ba ruột Hiền mất sau một cơn bạo bệnh. Mẹ Hiền đi bước nữa. Nhưng rồi, sự xuất hiện của người mà Hiền phải gọi là dượng ấy đã làm đảo lộn hoàn toàn cuộc sống của mẹ con Hiền. Ba dượng rượu chè bê tha, bắt mẹ con Hiền phải làm lụng vất vả, đem tiền về cho ông mua rượu uống. Nếu không có tiền sẽ bị đánh đập không thương tiếc. Mẹ Hiền nhiều lần vì muốn bảo vệ chị em Hiền, cũng bị đánh sưng sỉa mặt mày. Rồi bỗng mẹ Hiền qua đời trong một buổi làm đồng nắng như đổ lửa. Tang ma cho mẹ xong, Hiền quyết định trốn nhà lên phố sống lay lắt với nghề nhặt ve chai. Hiền gắn bó với phố, với nghề này cũng gần cả chục năm.

Cương và Hiền gặp nhau vào một buổi tối mùa Đông trên con phố vắng người. Hôm ấy, Hiền rong ruổi đi nhặt ve chai đến độ quên cả đường về nhà trọ. Giữa lúc đôi chân Hiền đã thấm mệt, bỏng rốp, đang lê từng bước khó nhọc tìm đường về thì Cương chạy xe ngang qua. Thấy Hiền, Cương dừng lại hỏi thăm rồi ngỏ ý muốn chở Hiền về. Ban đầu, Hiền sợ lắm vì biết đâu Cương lại giả vờ tốt để lừa Hiền. Hiền đắn đo, từ chối. Nhưng thấy Cương vẫn vui vẻ, thân thiện. Nét cười điềm đạm của Cương làm Hiền nhận ra Cương không phải là người xấu như cô nghĩ. Hiền đồng ý đi nhờ xe của Cương về nhà trọ. Đoạn đường dài mấy cây số đủ cho Hiền và Cương bước đầu chia sẻ, tìm hiểu về hoàn cảnh của nhau. Họ gặp nhau hai, ba lần sau đó nữa. Thế rồi cả hai nhận ra, tình cảm họ dành cho nhau không đơn thuần chỉ là hai người cùng chung cảnh ngộ mà chính là tình yêu. Cương thương Hiền. Anh muốn dành cả cuộc đời mình để làm điểm tựa, che chở cho người con gái anh yêu. Còn Hiền, kể từ khi gặp Cương, cô sống vui hơn, cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn.

- Em… em sống chỉ thế này thôi sao? Cương ngạc nhiên khi lần đầu tiên đến thăm, chứng kiến căn phòng bé tí tẹo, nơi Hiền thuê trọ. Nói là phòng chứ thực ra chỉ đủ để một cái giường xếp; trên tường móc hai, ba bộ quần áo lao động; dưới nền là cái nồi cơm điện be bé, cái bếp ga mini cùng chai nước mắm, dầu ăn, bột ngọt,… lọt thỏm nơi góc tường.

- Em ở một mình mà! Hiền nhìn người yêu mỉm cười. Với lại… em còn phải dành dụm tiền, hàng tháng gửi về cho cái Hoa, em gái cùng mẹ khác ba của em ở nhà. Dượng uống rượu nhiều sinh ra đau bệnh suốt. Con bé mới 10 tuổi, lại đang đi học. Em phải thay mẹ lo cho nó. Nghe Hiền nói, Cương càng động lòng thương. Cương nhìn căn phòng bé tí của Hiền một lượt. Điều khiến anh đặc biệt để ý là tấm chăn có họa tiết con công xanh đỏ đã cũ mèm, trông xộc xệch và lưa thưa những mảnh vải đã mùn được khâu vá lại khá cẩn thận.

- Tấm chăn kia đã cũ quá rồi. Để anh dành tiền mua cho em tấm chăn mới! Mùa Đông lạnh lắm.

- Không được. Em vẫn thích tấm chăn ấy. Dù nó đã cũ sờn, nhưng… Vừa nói, nét mặt của Hiền vừa nghiêm nghị, suy tư đến lạ. Cương ngạc nhiên trước thái độ của người yêu khi anh nói về tấm chăn ấy. Hiền bất chợt ngồi sụp xuống giường. Mắt cô rơm rớm. Cương lại ngồi bên, nắm lấy bàn tay Hiền. Cả hai im lặng khiến căn phòng bé tí cũng trở nên im ắng. 

Cương bước chân ra về, Hiền ngồi ngẩn ngơ nghĩ ngợi. Cô nhìn về tấm chăn cũ với ánh mắt ngập tràn yêu thương. Tấm chăn cũ đã cùng cô đi qua biết bao mùa Đông cô đơn, lạnh lẽo ở cái thành phố xa lạ này. Nó cũng đã gần 20 năm tuổi. Cương đâu thể biết, để có tấm chăn ấy, ba Hiền đã phải bán máu mới có tiền mua được. Hiền ôm tấm chăn vào lòng. Chuyện về tấm chăn cũ dẫu đã xa thật xa nhưng Hiền chẳng thể nào quên được. 

Nhớ hồi Hiền chỉ mới là đứa trẻ lên 5, lên 6, ba Hiền mang về từ phố tấm chăn mới. Ba bảo, ba mua từ số tiền ba làm công bốc vác đồ cho người ta suốt một ngày. Mẹ con Hiền đã rất xúc động và biết ơn ba. Hiền trân trọng tấm chăn ấy, bởi nó được đánh đổi bằng chính mồ hôi công sức của ba để có được. Nhưng sau này, khi ba mất, mẹ Hiền mới nói thật, rằng ba đã bán máu của mình để có tiền mua chăn ấm vì không muốn Hiền chịu cảnh co ro, thức giấc giữa đêm như mấy mùa Đông trước. Hiền đã khóc rất nhiều vì thương ba. Hiền tự nhủ sẽ gìn giữ tấm chăn ấy như là kỷ niệm cuối cùng ba cô để lại. Và đó cũng là lý do, khi bỏ quê lên phố, Hiền đã mang theo tấm chăn. 

Hiền còn gửi gắm tâm sự của mình vào trong cuốn nhật ký mang tên “Yêu thương” của mình. Cuốn nhật ký là người bạn duy nhất an ủi Hiền suốt những năm tháng lủi thủi một mình ở thành phố này cho đến khi gặp Cương. Kể cả chuyện tình cảm với Cương, Hiền cũng thường ký thác tâm sự của mình vào trong cuốn nhật ký. Hiền lại chạnh lòng nghĩ hay là Cương không còn yêu thương cô nữa. Những ý nghĩ quẩn quanh trong đầu khiến hai mắt Hiền đỏ hoe, dòng nước mắt chảy xuống đôi gò má lấm tấm tàn nhang ở cái tuổi 25 xuân thì.

Hiền đến phòng trọ của Cương vào một buổi chiều muộn. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 27 của Cương. Hiền muốn dành tặng cho anh một bất ngờ. Đó là chiếc áo ấm Hiền dành dụm từ số tiền nhặt ve chai cả tháng để mua tặng người yêu. Bà chủ nhà bảo Cương ra ngoài có chút việc, nói Hiền cứ đẩy cửa vào vì phòng Cương không khóa. Hiền cảm ơn bà rồi bước vào phòng ngồi chờ. Phòng Cương ở không lớn hơn phòng trọ của Hiền là mấy nhưng rất ngăn nắp, gọn gàng. Trên chiếc bàn gỗ đặt sát tường có chiếc chăn ấm mới được đựng trong chiếc túi ni lông màu trắng. Bên cạnh có một cuốn sổ đang viết dở, Cương quên gấp lại. Cuốn sổ ghi chép gì đó. Hình như là nhật ký của Cương? Hiền bước lại gần, tò mò. Mắt cô chạm vào những dòng chữ được viết rất nắn nót, ngay hàng thẳng lối trên mặt giấy. “Hôm nay kỷ niệm 1 năm tròn mình và Hiền yêu nhau. Mình muốn bù đắp cho cô ấy bằng tất cả tình yêu thương mình có. Hôm trước, mình đã vô tình đọc được những trang nhật ký của cô ấy viết về ba, về tấm chăn cũ ba cô ấy đã phải bán máu để mua. Mình hiểu vì sao cô ấy muốn giữ lại tấm chăn ấy dù nó đã rất cũ. Nhưng mình rất muốn cô ấy sẽ được ấm hơn trong mùa Đông này. Mình sẽ tặng cô ấy một món quà như ba cô ấy đã từng tặng… Và hôm nay, mình đã làm được điều đó. Cảm giác buốt nhói vô cùng khi bị kim đâm vào mạch máu. Nhưng mình cảm thấy không hề đau đớn mà trái lại rất vui vì điều mình làm sẽ mang lại hạnh phúc cho người mình yêu thương!”. Hiền lặng im rồi bật lên tiếng khóc. Nhìn tấm chăn mới Cương mua từ số tiền bán máu dành tặng mình, cô cảm nhận được tình yêu chân thành của anh rồi lại tự trách vấn bản thân.

- Ơ, em đến khi nào? Sao không để anh sang! Cương cười tươi rói. Hiền đã kịp nâng vạt áo lên lau vội dòng nước mắt khi nghe tiếng xe máy của Cương dừng lại ở bên ngoài.

- Em… em đến được một lúc rồi. 

- Em… anh… Cả Cương và Hiền đều đồng thanh ấp úng. 

- Em nói trước đi! Cương giục Hiền. Hiền gượng cười, lấy ra chiếc áo ấm mình mua và bước về phía người yêu:

- Đây là món quà sinh nhật em tặng anh! Cương mặc chiếc áo Hiền tặng thấy vừa khít và thật ấm áp. Xong rồi, anh đặt món quà của mình vào tay Hiền:

- Còn đây… là món quà anh dành tặng em nhân kỷ niệm 1 năm ngày mình yêu nhau!

- Sao anh lại làm thế? Em… em biết tất cả rồi. 

- Anh… anh cũng muốn dành cho em bất ngờ. Cương gãi đầu, đôi mắt lấp lánh nụ cười. Hiền nhận lấy món quà người yêu tặng, miệng mếu máo, bật khóc như một đứa trẻ. Cương cũng rưng rưng. Vòng tay ôm lấy Hiền, giọng anh ấm áp:

- Xuân này, mình cưới nhau em nhé! Dẫu trước mắt còn nhiều khó khăn nhưng anh hứa sẽ cùng em vượt qua tất cả... Hiền tựa đầu vào vai Cương, đôi mắt ánh lên niềm hạnh phúc vô bờ. Cô khẽ nói như chỉ để Cương nghe thấy:

- Cảm ơn anh! 

LÊ THỊ XUYÊN

.
.
.