Mơ
Buổi trưa hè nắng như đổ lửa, từng làn gió rát bỏng ùa vào nhà, mang theo cái nóng hừng hực bức bối. Mơ mỏi mệt thức dậy sau giấc ngủ trưa. Cô nghe tiếng đóng cổng tre cót két vang lên cùng tiếng chó sủa văng vẳng ngoài đường, đoán là chị Lành vừa về sau buổi sáng lam lũ ngoài chợ. Chị ngồi bệt xuống gốc xoài già phe phẩy cái nón lá rách vành, mồ hôi thấm ướt cả lưng áo mỏng manh. Bé Thơm mắt nhắm mắt mở thấy mẹ về liền ào chạy ra sân nhà nũng nịu: “Hôm nay mẹ có mua bánh cho Thơm không?”. Lành lấy tay áo khẽ lau mồ hôi trên trán con, rồi lắc đầu hứa sáng mai sẽ mua. Con bé thất vọng lầm lũi trở vào nhà. Mơ khẽ thở dài khi thấy đứa cháu phụng phịu leo lên giường nằm, lòng cô ngán ngẩm mong sớm trở lại thành phố.
Minh họa của: MINH SƠN |
Lành cưới anh trai của Mơ chắc tầm mười mấy năm rồi. Chị với anh sinh được 3 mụn con, quanh năm bươn chải cùng hàng hoa quả. Mấy năm đầu cưới chị về anh cần cù làm lụng, hai người chịu khó chở xe hoa quả lên tận chợ huyện để buôn bán được khá khẩm hơn. Anh là con trưởng trong nhà, lại là đích tôn của dòng họ. Nhưng ngặt nỗi Lành sinh cho anh cả 3 đứa đều là con gái. Nghe mãi những lời khích bác rằng “không biết đẻ”, anh bỏ xe trái cây cho mình vợ lo toan, cả ngày mua vui bên chén rượu. Anh muốn chị sinh cho mình một đứa con trai nối dõi, không thì còn mặt mũi đâu mà gặp họ hàng, xóm giềng lại xì xào cười chê.
Còn lại mỗi Lành sớm tối vất vả cùng xe trái cây bán ngoài chợ làng. Chị đầu tắt mặt tối lo cho 3 đứa con đang tuổi ăn học. Đêm nào chồng Lành về cũng say xỉn, vung tay đập phá kèm những lời mắng nhiếc mẹ con chị. Mấy lần nhân lúc anh trai còn tỉnh táo, Mơ lựa lời khuyên nhủ nhưng lần nào anh cũng mắng Mơ không biết gì mà dám lên mặt dạy đời, rồi lại gây sự chửi bới, cô đâm bực mình mặc kệ tất cả trở lại thành phố.
Nếu chị Lành mà là Mơ thì cô sẽ bỏ quách lão ấy cho xong, việc gì phải nhẫn nhục ngần ấy năm trời. Ngày mới về làm dâu, chị đẹp mặn mà ai cũng tấm tắc khen, giờ thì tóc tai bết dính, bộ quần áo bạc sờn lúc nào cũng ướt ròng mồ hôi. Mười mấy năm trời anh chị chật vật kiếm đứa con trai, loay hoay mãi tới giờ vẫn chưa xây được cái nhà mới đàng hoàng cho cả gia đình. Mẹ Mơ đã già, cả đời bà phơi sương phơi gió nuôi hai anh em cô khôn lớn. Lành về làm dâu, cùng sống dưới cái mái ngói cũ sờn mốc meo, mùa mưa nước dột rơi xuống chiếc thau nhôm nghe lách tách suốt đêm làm Mơ không ngủ được. Mảnh sân gạch bám đầy rong rêu lênh láng nước, mỗi lần đi ngang qua, Mơ đều phải bám ngón chân cho thật chặt để không bị trượt. Sống trong cái nghèo từ nhỏ, Mơ ước một ngày mình thoát khỏi chốn tù túng, ẩm mốc này mà chạm chân tới những khoảng trời lộng lẫy ánh đèn, phố hội phồn hoa. Cô sẽ sống một cuộc sống đúng nghĩa, không còn lo cái ăn cái mặc, không phải nghe thanh âm lách tách khó chịu của mưa dột, không ngửi mùi bùn đất tanh nồng.
Mơ bỏ nhà ra phố khi Lành về làm chị dâu được 1 năm. Cô làm đủ mọi việc, với đủ thủ đoạn để đạt được mục đích. Cuộc sống xô bồ nơi phố thị dạy cho Mơ cách đứng dậy khi vấp ngã, cách bình tĩnh nhận diện chân tướng một con người. Từng vết sẹo trong tâm hồn nhắc cô nhớ về vị mặn đắng của những giọt nước mắt, về cái nghèo đeo đuổi đến tận gót chân nứt nẻ, về người cha phụ bạc đã bỏ mẹ con cô ra đi trong những tháng ngày khốn cùng nhất. Mơ muốn chứng tỏ cho cha thấy, ngày ấy dù ông có chọn cách ra đi thì cô vẫn có thể tay trắng vươn lên mà thoát khỏi cái nghèo. Và giờ đây, sau bao sóng gió thì mộng ước của Mơ coi như cũng đã được toại nguyện phần nào. Đôi lần Mơ muốn mẹ chuyển lên phố sống với cô nhưng bà nhất quyết không nghe, vẫn cố bám trụ ở cái mảnh đất nghèo nàn ấy. Cô không muốn trở về nơi lưu giữ mớ ký ức đẫm nước mắt về người cha bạc tình.
***
Sau ngày cha Mơ theo người đàn bà khác bỏ đi biệt xứ, họ hàng nhà nội không xa cách mà vẫn giúp đỡ và cưu mang mẹ con Mơ. Mẹ cô vẫn tận tụy trong vai trò là con dâu cả trong nhà, bà quán xuyến mọi việc và mạnh mẽ nuôi hai anh em cô khôn lớn. Nhưng đôi lúc cô thấy ánh mắt mẹ nhìn về xa xăm như chất chứa bao nỗi niềm thầm kín. Những buổi chiều tĩnh lặng mẹ lén hai anh em ra sau gốc xoài nghẹn ngào nước mắt. Cô biết mọi ngày chỉ là lớp vỏ cứng rắn bên ngoài bà che giấu, trong sâu thẳm mẹ vẫn mỏi mòn đợi cha về. Mỗi lần có ai nhắc đến cha, Mơ lại thấy trên khuôn mặt khắc khổ của bà thoáng hiện nỗi u buồn, đôi môi cố gượng cười mà khóe mắt rưng rưng. Tại sao cả chị Lành và mẹ đều vì những người đàn ông vô tâm mà chấp nhận cam chịu khổ cực, cả đời đợi chờ như thế? Tại sao họ cứ phải chuốc đớn đau vào mình, sao cứ chọn cách chịu đắng cay, thiệt thòi mà hy sinh cho những người không đáng? Mơ không thể đi vào vết xe đổ của mẹ và chị dâu mình. Mơ ghét đàn ông, đó là những kẻ dễ thay lòng, phận đàn bà mong manh phải mạnh mẽ để không bị phụ bạc và lừa dối. Đời người có mấy chốc, trước khi quá muộn hãy cứ sống vì bản thân mình, sống một cuộc sống đúng nghĩa như cô.
Mơ tự lập, cô thích tự do và tôn sùng tự do. Việc cô đã quyết thì không ai có thể ngăn cản được. Cô sẵn sàng chi trả cả tháng lương vì một mẫu quần áo hàng hiệu mới, một lọ nước hoa hay bất kỳ thứ gì cô thích. Ngoài giờ làm, cô đi học khiêu vũ, tập yoga và mua sắm. Cô không muốn có ai biết quá nhiều về nhân thân, gốc gác của mình. Những lần về quê của cô đếm trên đầu ngón tay, và thường rơi vào những lý do đặc biệt. Như lúc mẹ trượt chân ở vại nước sau nhà bị rạn xương, hay anh trai gây gổ với hàng xóm bị đánh gãy tay chẳng hạn. Mỗi khi về, Mơ thường thở dài xót xa khi thấy tấm áo vá víu mỏng manh của Lành phơi trước hàng rào, hay những lần bé Thơm lủi thủi đi tìm cha khắp làng trên xóm dưới. Mấy đứa cháu nheo nhóc chơi đùa với nhau rồi lại giành giật đồ chơi, chúng khóc rống lên làm Mơ hay giật mình.
Thỉnh thoảng Mơ có gửi về ít tiền cho mẹ và chị dâu, nhưng không nhiều nhặn gì so với số tiền mà cô chi trả cho cuộc sống của bản thân. Nên dù đã ngoài ba mươi, cô vẫn xinh đẹp và cuốn hút. Cô tỏ ra là người trải đời và sành sỏi trong các mối quan hệ. Có cả khối đàn ông ve vãn nhưng Mơ đều chối từ, vì cô biết họ cũng sẽ giống như cha và anh trai mình. Cô sợ mình lại bước tiếp con đường của mẹ và chị dâu.
***
Bỗng một ngày kia, mọi thứ dường như sụp đổ trước mắt Mơ, chuyện xảy ra khiến cô không thể bình thản mà đối mặt, chưa bao giờ cô thấy hối hận như lúc này. Mơ phát hiện mình có thai. Có ai nghĩ một con người từng trải, đã nếm đủ bao đắng ngọt cuộc đời, một con người căm ghét đàn ông, sẵn sàng từ bỏ tất cả vì sự tự do của bản thân, lại có phút lỡ lầm như thế. Người tình của cô đang bận đi du lịch nước ngoài cùng vợ hắn, không một hồi âm. Mơ choáng váng. Mơ ngỡ ngàng. Lúc đó rõ ràng là cô đã lường trước được ngày hôm nay bằng những viên thuốc tránh thai đắt tiền, nhưng tại sao ông trời lại bất công đến thế? Hay là cô nhầm. Thử lại lần thứ hai, rồi lần thứ ba, thứ tư vẫn kết quả như thế. Không, cô trấn an mình phải luôn bình tĩnh và sáng suốt. Mơ còn bao khát khao chưa thực hiện được. Và cả những gì cô gầy dựng ngày hôm nay. Tất cả không thể dừng lại dở dang ngay lúc này.
Mơ chưa bao giờ cho phép bản thân đi vào vết xe đổ của mẹ và chị dâu mình. Mọi người sẽ nghĩ cô thế nào khi hay tin Mơ có thai mà không biết ai là cha đứa bé. Bao nhiêu thứ cô đánh đổi bằng mồ hôi, nước mắt và cả máu, lẽ nào sẽ bị mất đi chỉ vì một phút lỡ lầm? Đắn đo. Trăn trở. Bứt rứt. Và Mơ quyết định tìm gặp bác sĩ để phá thai. Đó là cách cuối cùng để cô có thể bước tiếp trên con đường đã chọn.
Nhưng sáng hôm ấy, sau khi nằm vào giường bệnh, cái đêm mưa gió cha đẩy hai anh em cô trước cửa và lạnh lùng bước đi theo người đàn bà khác lại hiện về. Mơ nghe bên tai vọng lại tiếng khóc xé lòng của cô và anh mình, hòa vào tiếng gió mưa buôn buốt thổi tung tấm tôn gỉ sét như muốn nhấc bổng căn nhà xiêu vẹo. Bóng cha khuất dần sau màn mưa trắng xóa. Cô thấy mẹ yếu ớt chống tay đứng dậy chạy đến ôm hai anh em cô vào lòng, bàn tay run lẩy bẩy và đôi môi tái nhợt. Trái tim Mơ bỗng hẫng một nhịp, bất giác cô thấy nước mắt ào ạt tuôn ra. Vị bác sĩ đã đến thật gần. Rồi mọi thứ sẽ trở về như lúc ban đầu. Mơ sẽ tiếp tục thực hiện những khát khao cháy bỏng. Nhưng... trong giây phút cuối cùng, cô đã vùng chạy ra khỏi phòng phẫu thuật, bỏ lại tất cả sau lưng. Mơ không thể giống như cha mình, cô không thể đang tâm cướp đi quyền sống của sinh linh bé nhỏ là máu mủ của cô. Nó vô tội, chỉ có cô là lỡ lầm và ích kỷ. Sao cô có thể chạy theo những phù phiếm mà quên đi món quà quý giá nhất đang hiện hữu trong mình. Mơ gục xuống và khóc. Cô ôm ngực nghẹn ngào. Trái tim cô như có ngàn vết cứa. Chưa bao giờ cô thấy mình yếu đuối thế này. Chưa khi nào cô thấy quý trọng vô cùng thiên chức thiêng liêng mà chậm chút nữa cô đã đánh mất.
***
Ngay trong chiều hôm đó, Mơ dọn về nhà mẹ, về lại nơi mà cô từng không muốn nhớ đến dù chỉ là một phút giây. Vừa tới cửa, cô ôm chầm lấy mẹ mà khóc nghẹn ngào. Bao đắng cay chua xót, bao khát vọng xa hoa cũng hòa vào nước mắt mà tiêu tan theo mây gió. Lòng mẹ yên bình và ấm áp nhường nào. Mơ quay sang nhìn Lành, chị đang tranh thủ cho 3 đứa nhỏ ăn bữa cơm tối. “Mẹ ơi, hôm nay cô giáo khen con hát hay!”, bé Thơm líu ríu kể chuyện ở trường cho mẹ nghe, bé Nụ vừa hấp háy mắt vừa cười ngây ngô, còn bé Út vỗ tay thích thú. Mơ chợt nhận ra là người đàn bà chấp nhận cả đời hy sinh đâu chỉ vì những người đàn ông mà họ đã trao lòng. Cô âu yếm nhìn xuống bụng mình, khẽ mỉm cười lặng lẽ.
Truyện ngắn của: TRẦN VĂN THIÊN