.
TẢN VĂN

Những mùa hoa cải

Cập nhật: 14:48, 07/12/2018 (GMT+7)

Một sáng mùa Đông, màn sương còn bảng lảng, trắng nhờ nhờ giăng mắc xiên qua những tia nắng vàng tươi, tôi bỗng thấy mình như bé lại, thành cô công chúa nhỏ mang hài đi giữa triền hoa cải vàng rực. Lại thêm một mùa cải, thêm những xuyến xao, bâng khuâng nữa lại về. 

Ảnh: INTERNET
Ảnh: INTERNET

Trên bãi bồi bên dòng sông xanh mát, mẹ đã gieo giống từ độ cái rét còn ấp ủ tận mùa Thu, chỉ đợi một cơn mưa rào thôi là mầm non bật nhú. Sông quê cho dòng nước mát, cho bãi bồi những hạt phù sa để cải lớn lên mà không cần phải kỳ công chăm bón. Lối về ký ức hôm nay, triền cải in đậm dấu hài tuổi nhỏ, một thuở tôi chăn trâu cùng bè bạn, chơi trốn tìm trong lùm cải vàng tươi. Trong ráng chiều quê đỏ ối, cải hiện lên như một loài hoa đồng nội kiêu hãnh, thân thuộc và đẹp xinh nhất. Cũng bởi vậy, lũ trẻ chúng tôi ngày ấy thường thích kết những bông hoa cải làm vương miện đội đầu, chơi trò cô dâu chú rể. Cải chân chất như chính người dân quê, tự vươn lên bằng khí trời, mãnh liệt và khát khao.  

Người ta đếm đời người bằng những cái xuân xanh, còn tôi đếm tuổi mình qua những mùa hoa cải. Mẹ sinh tôi vào một mùa cải vàng rực rỡ. Khi còn ở quê, cứ mỗi dịp sinh nhật, tôi lại ôm vào lòng cả một vùng trời hoa cải, ngồi bên bạn bè nghêu ngao những khúc nhạc chúc mừng. Xung quanh tôi, cây cỏ cũng dường như reo ca chào đón ngày tôi ra đời, cây cải cũng như biết cười, rung rinh gật đầu trong gió. Đám bạn nở nụ cười hỉ hả, ai cũng mong mình được sinh vào mùa cải nở rộ, để được kiêu hãnh cùng màu vàng huyền diệu. Triền cải bỗng nhiên hóa thân thương, là nhân chứng ngọt ngào cho tình bạn thắm thiết.

Tôi yêu hoa cải cũng bởi màu vàng đơn sắc, nhẹ nhàng mà không kém phần tinh tế, khôi nguyên. Những cánh hoa li ti xinh xắn như muôn vàn chiếc cúc, tựa vào nhau tạo nên một triền nhớ vàng ươm. Sắc vàng của hoa cải như dệt thêm vào vẻ đẹp đơn sơ mà sâu lắng của miền quê mộc mạc, chân chất. Cũng chẳng ai ngờ được, thân cải mảnh khảnh lại chống chọi được những cơn bấc mùa Đông lạnh buốt. Bầu trời mùa Đông ảm đạm với màu bàng bạc, lòng người cũng dễ dàng ủ dột theo, thế nhưng màu hoa cải vàng rực thắp sáng xua tan đi khí lạnh âm u và lòng người vì thế hỉ hoan theo. Sắc vàng ấy đại diện niềm khát khao rực cháy, bừng bừng, mãnh liệt.

Mùa cải còn vẽ những bức chân dung vụng dại, yêu thương. Nhớ biết bao mâm cơm nhà nghèo chỉ có ngồng cải xào mỡ, lòng thèm thuồng tôi nhón gắp một miếng cho vào miệng, mẹ bắt gặp, tôi ngượng nghịu cười trừ. Và cũng không biết bao nhiêu mùa cải với mâm cơm nhà nghèo như vậy đã theo tôi suốt tuổi thơ cho đến khi trưởng thành, lập nghiệp ở thành phố. Bữa cơm ấy dễ gì mà tôi có thể quên được? Nó là hành trang nuôi lớn tôi, đưa tôi vào đời. Và mỗi mùa cải về, tôi chỉ mong mẹ bình yên, bớt lo âu, vì những đứa con của mẹ cũng đã sải cánh khắp nơi, không còn bên mẹ mỗi ngày.

Mùa cải bây giờ triền sông vẫn đang nở rộ, nhưng người năm xưa chẳng về kịp nữa rồi. Tôi luyến tiếc nhớ ngày tuổi nhỏ, nhớ những lần bên vạt cải vàng ươm. Con nít bây giờ cũng chẳng còn mấy ai mê mẩn hoa cải như độ xưa chúng tôi đã từng. Cải vẫn lớn lên, vẫn đến mùa vẫn bung biếc. Lòng ở phố nhưng tâm tưởng tôi thì đang ở quê nhà. Và những lúc như thế, tôi chỉ ước được chạy giữa triền hoa cải bạt ngàn, bù đắp cho nỗi nhớ những mùa cải xa quê!

TĂNG HOÀNG PHI

.
.
.