Ở nhà chơi với con

Thứ Sáu, 20/08/2021, 17:52 [GMT+7]
In bài này
.

Thời gian giãn cách xã hội để phòng, chống dịch COVID-19 là thời gian lý tưởng để cha mẹ ở bên vui chơi với con cái. Muốn được thế, trước hết cần phải… tắt điện thoại di động. Thoát ra ngoài mọi ràng buộc, mối quan tâm của công việc hằng ngày, từ đó, bước vào thế giới chỉ có mẹ và con/cha và con. Tất cả tạm thời gạt bỏ ra ngoài, không gì phải quan tâm đến. Con người ta lúc ấy, được nhìn thấy thế giới bao la, cõi nhân sinh dài rộng của kiếp người qua hình hài bé bỏng.

Hình hài ấy đang chập chững bước đi, đang bi bô nói cười và đang có những cử chỉ, hành động cực kỳ đáng yêu mà mình không thể lường trước. Lúc ấy, cả hai mở ra những cuộc “đối thoại”, những “giao lưu” tưởng chừng bất tận, không bao giờ lặp lại. Kỳ diệu chính là chỗ đó. Cảm xúc được khơi dậy nồng nàn và chan chứa yêu thương. Bấy giờ các bậc phụ huynh phải hóa thân vào đứa trẻ. Nhìn từ đứa trẻ, họ lại thấy vài chục năm trước của mình đã trôi tuột, mất hút từ trong dĩ vãng nay đang dần bước lại gần, từ đứa con.

Bạn đã có lúc nào nằm dài trên sàn nhà, ẵm bé cho dụi đầu vào ngực, bỗng nghe tiếng nói nũng nịu thốt ra: “Ba giỡn/mẹ giỡn”, rồi nó nhoài người ra khỏi vòng tay, đứng dậy, cười toe toét, chỉ có thế nhưng tự dưng bạn cảm thấy hạnh phúc quá đi thôi? Lại nữa, có phải lúc bạn nhẹ nhàng bảo: “Thơm ba/mẹ một cái” thì bé lại chập chững bước tới “thơm” nhẹ vào má, chỉ có thế nhưng bạn sung sướng vô ngần?

Chơi với con cũng là lúc quan sát, bé ngày hôm nay khác hôm qua thế nào. Rất khó nhận ra. Ông trời hay thật, mọi việc thay đổi từ hình hài đứa bé đều diễn ra rất chậm, khó có thể phát hiện vì không một đổi thay nào có tính chất đột ngột cả. Chỉ khi ngoảnh lại, thầm bấm đốt ngón tay mới biết bé đang dần dần có sự thay đổi.

Mới ngày kia, ngày bé bắt đầu bước đi, loạng choạng như người say rượu, cả cha lẫn mẹ đều cười ồ lên vỗ tay: “Hoan hô”. Reo ầm lên, dù chỉ mới thấy vài bước chân của con di chuyển, nhưng đã cảm nhận sự thay đổi ấy lớn lao quá. Có lẽ, nhiều bậc phụ huynh đã rưng rưng tận đáy lòng, khó thể diễn tả thành lời vẫn là lúc nghe bé nhóc đột ngột cất lên tiếng gọi: “Ba/mẹ”. Âm thanh non nớt, trong trẻo ấy đã khiến họ cảm thấy như vừa chạm tay vào và hái được ngôi sao mầu nhiệm tít tận đỉnh trời. Mà nào đã hết đâu. Còn là lúc lại nghe từ bờ môi đỏ thắm như son ấy cất lên tiếng nói rõ ràng, không lẫn lộn vào đâu: “Dạ”. Tiếng dạ đầu đời của đứa trẻ đã khiến các bậc phụ huynh sung sướng về nếp nhà, vì từ đây nhen nhúm trong trí óc của bé đã là sự lễ phép.

Cứ như thế, từng ngày, từ chỗ mới phát âm một từ, nay đã là hai từ. Nghe sướng gì đâu. Cái môi chúm chím chim non ấy, nói bập bẹ mà nghe ra như tiếng chim đang hót. Cả cha/mẹ và bé cùng hòa nhịp chung trong cuộc “trò chuyện”, nhưng đó là lúc người lớn đang nói với chính mình. Dẫu nó chưa hiểu nhưng vẫn cứ nói. Mình nói mình nghe, cứ rộn mãi trong lòng. Đại loại, “Mì ơi, chủ nhật này, ba/mẹ nấu món ăn ngon, con về sớm, cả nhà cùng ăn nha”. Rồi tự trả lời: “Ối dào, ba mẹ ăn đi, chiều chủ nhật này con có hẹn với bạn rồi”. Lại nói, “Thế đấy, con với cái. Cô/cậu lớn rồi, có thương gì tôi”. Nói rồi cười ầm lên như đang trêu chọc bé nhóc. Vui lắm. Chơi với bé còn chính là chỗ đó nữa.

Đừng tưởng bé nhóc chỉ mới chừng mươi ký, nhẹ hều, mình có thể nô đùa mãi không biết mệt. Không đâu. Chẳng bao giờ đứa trẻ chịu ngồi yên một chỗ, hết đi chỗ này, đến chỗ kia, lúc nào cũng phải ghé mắt trông theo. Đi theo nó quanh quẩn trong nhà cũng phát mệt. Vì thế, lúc ấy, một trong những cách tốt nhất để toàn tâm toàn ý chơi với con vẫn là… tắt béng đi cái điện thoại là vậy. 

LÊ MINH QUỐC

;
Tường thuật xổ số miền bắc siêu nhanh
.