Chiều nay, trời Bà Rịa trong xanh, nghe tiếng ai đó bên kia balcony đàn khúc ca hợp phố, lại nghe Dũng Lâm tự đàn hát bản tình ca thấy những hoài niệm rơi trên từng lá thu phai, nghe những yêu thương ai đó gửi trao mình. Bạn bè tụ tập bên bờ Thủ Lựu, góc nhà thờ quen thuộc. Bởi ta chưa quên thời gian mang màu cỏ úa, ta chưa quên những gương mặt, những nụ cười đã hằn in ngày tháng, vai mang những gánh đời lo toan…
Nhà Tròn Bà Rịa. |
Nơi xa mãi, có người bạn thơ mới quen vừa ra đi trong nắng chiều Long Khánh. Không vừa tầm tay với, nơi chỉ còn là mênh mông những bóng dáng của mây trời, dòng thời gian phủ cuốn khiến ta đành ôm nỗi nhớ, lặng yên ru đời vào thinh lặng.
Tháng ngày đã tỉnh giấc mơ hoang, chưa thấy em về trong chiều rơi thăm viễn phố, làng Phước Lễ xưa và cánh đồng Long Kiên giờ đương nhiên lên phố, phố ngõ hẹp, đường thênh thang người đông đúc như bắt mất hồn làng…
Nơi mà xưa có cơn mưa thả trôi vào miền tĩnh lặng nghe tình đầy ắp chảy tới ngàn sau.
Nơi có những nỗi nhớ dài xa thẳm tuôn trào cội rễ dìu nhau qua những đau thương tháng ngày.
Nơi có khúc ca đồng vọng dịu dàng tay nắm bàn tay bừng nở một đóa hương đời.
Nơi có phiến đá xanh ngồi nghe gió lao xao, quên hết những ưu tư của ngày nặng lòng mà thêu dệt lên thảm lá rụng rơi, mặc những nỗi buồn hoang hoải, mặc những chênh vênh ùa về.
Bởi em hiểu khi bước chân tìm về trong những khờ khạo, khi không nhìn thấy phía sau những tê buốt cấu cào là em sẽ phải cố gắng thả trôi sự yên bình cho chính em.
Em có thể chầm chậm thắt chặt lại riêng tư quanh mình, thật khẽ thôi, đủ để em thấy chênh vênh nét chiều nơi bờ vai gầy, đủ để trái tim rưng rưng mong manh về tia nắng mảnh mai đậu trong đôi mắt yêu thương đâu đó thoáng chạm làn môi mềm. Chỉ thoáng chạm thôi, để bình yên cho một bờ vai, để bầu xúc cảm trong veo ấy không tan ra như sương khói mong manh.
Tất cả chỉ là thoáng ngỡ khi em tìm về trong chiều rơi như mộng tưởng tìm về một ký ức vẹn nguyên, mà lơ ngơ trên những xanh rêu của cuộc đời, em có gom được gió thổi, có đuổi được mây đen trong chiều mà đem phím lặng ru nỗi buồn, ôm một thoáng mong manh gửi lên vòm trời rộng.
Vì thế, đôi khi con người ta chỉ là những vệt nắng chiều rơi rớt chạy ngang qua cuộc đời, mong manh đấy mà bay như làn sương mỏng mảnh, bảng lảng đấy mà tự tại. Bởi thời gian không chờ đợi ai, cũng chẳng còn bao nhiêu dông dài nữa thế nên hãy cho em ôm gió một chốc, hít hà hơi yêu thương thổi qua tim gầy để ở đó vẫn sẽ là cái ngọt ngào thương mến, vẫn cái nồng say, vẫn cái day dứt trong miền sâu thẳm ấy, nơi không gian tịch mịch ấy. Ai sẽ gom những chiếc lá thu rơi trên phố vắng mà chưng cất và ngân ru vào khoảng lặng của ký ức để khi chiều rơi ở đó? Ôi Bà Rịa thoáng màu thiên lương, cái không gian của làng và phố đầy ấm áp tình người!
Lê Vinh Dự