Tháng bảy về bất chợt nhận tin anh
Báo quê nhà bước vào ngày giãn cách
Làng xóm bốn bên nỗi âu lo trĩu nặng
Căng thẳng đợi chờ đếm từng phút cách ly.
Chẳng thể nào làm một cánh thiên di
Về mái nhà xưa, sà vào lòng mẹ
Và thủ thỉ: Hãy yên tâm mẹ nhé!
Quê mình rồi sẽ chiến thắng cô-vi.
Những con tàu lại lướt sóng lao đi
Như mũi tên bay vút về phía trước
Những tấm lưới giăng choàng vào biển nước
Tiếng nói cười ồn ã giữa mênh mông.
Cả đêm rồi mẹ thức trắng phải không?
Lo chú Ba bỗng nhiên là F1
Thương thằng Năm thành F0 đột ngột
Thon thót cháu mình toàn F1, F3.
Ca nghi nhiễm cứ thế nối dài
Bộ đội, công an ngày đêm chốt chặn
Bao bác sĩ thành chiến binh thầm lặng
Hối hả bao người lo truy vết xuyên đêm.
Tháng bảy buồn nên sợ nắng cũng nghiêng
Ngày cô vi chậm như ngày hạ chí
Thương nơi đó anh chưa hề ngơi nghỉ
Vẫn căng mình dập tắt dịch lây lan.
Rồi quê mình tất cả sẽ bình an
Sẽ vượt qua những ngày sóng gió
Tiếng nói câu cười vui vầy con hẻm nhỏ
Tay bắt mặt mừng ta ghé đến thăm nhau.
NGUYỄN THỊ MAI TRÂM