Đứa con của kẻ phản bội
Minh họa của MINH SƠN. |
Cuộc họp ban lãnh đạo công ty kết thúc lúc 19 giờ. Lúc này Vân mới cảm thấy người gần như lả ra. Thì ra trưa Vân chỉ mới bỏ bụng chén cơm, mà là ăn theo kiểu vừa ngồi bên máy tính đọc lại lần cuối bản tổng kết tình hình công ty, thỉnh thoảng lại nhón chút chút đưa vào miệng. Đó là một thói quen xấu. Vân biết. Nhưng chưa bỏ được.
Vân mở túi xách, lấy chiếc gương nhỏ ra soi, chỉ gặp một gương mặt hơi thất thần với đôi mắt lộ rõ quầng xám và cặp môi nhợt nhạt. Vân biết, nếu soi gương lớn, cô sẽ còn thảng thốt hơn nữa. Chiếc gương nhỏ xíu không cho phép soi toàn bộ gương mặt luôn thiếu ngủ và lười chăm sóc, thành ra luôn được Vân sử dụng như liều thuốc tự ru, chạy trốn sự thật. Mỗi ngày, Vân đều tự hứa sẽ bỏ ra một thời gian để chăm sóc bản thân nhưng chưa bao giờ bắt đầu được. Tuy nhiên Vân biết mình sinh động hẳn lên khi vào cuộc họp. Má chắc chắn là đỡ nhạt màu hơn trong lúc Vân thuyết trình. Và mọi người càng có nhiều ý kiến trái chiều thì má Vân sẽ càng ửng hồng hơn khi phản biện. Chỉ khi cuộc họp kết thúc, Vân mới rũ ra, như lúc này.
Vân máy móc đi xuống đường. Lái xe đã đợi sẵn từ bao giờ. Nhiều lần ngả đầu lên ghế xe êm ái, Vân thầm hỏi tại sao một người có thể điều khiển hàng trăm con người một cách không cần cố gắng lại không thể nắm giữ được một người đàn ông cho riêng mình. Nhiều năm trôi qua, những ý nghĩ sát thương không còn làm Vân đau khổ nhiều nữa. Cô dồn tinh lực để phát triển công ty, lấy công việc làm niềm vui. Dù đôi lúc, cô thấy mình thật đơn độc, như chiều nay…
Sau nửa năm vừa thuyết phục vừa dùng quyền của người lãnh đạo cao nhất, Vân mới đạt được thỏa thuận quan trọng với các cổ đông là sẽ bổ nhiệm Tùng, một người trẻ vào vị trí lãnh đạo công ty. Các cổ đông có nguyện vọng xếp con cháu của họ vào vị trí đó, do lo ngại người không có dính dáng chút ruột thịt nào như Tùng sẽ không phải là lựa chọn đúng cho vị trí quan trọng này. Vân hiểu điều lo lắng đó. Các cổ đông không sai vì đồng tiền do họ bỏ ra, họ có quyền quyết định sao cho nó sinh lời nhiều nhất, hoặc ít nhất cũng không lọt đi đâu. Nhưng Vân có lý lẽ riêng. Tùng là một thanh niên giỏi, được học hành bài bản, tính cách điềm đạm, đã có thời gian đủ dài để chứng tỏ năng lực kinh doanh. Và tuy còn ít tuổi nhưng tính quyết đoán của cậu trai trẻ này khá cao, đó là tố chất cần thiết của một người cầm cương. Đòn quyết định được Vân tung ra trong cuộc họp chiều nay. Vân là người có cổ phần lớn nhất ở công ty nhưng không tiến cử con trai mình vào vị trí đó, vậy thì mọi người nghĩ sao? Không khí cuộc họp bỗng trở nên lặng lẽ sau những phản biện đanh thép của Vân.
***
Cuối tuần đó, Vân được cô bạn rủ đi khai trương cửa hàng trưng bày của một thương hiệu mỹ phẩm cao cấp. Nhân dịp khai trương, chủ cửa hàng đãi khách một chầu massage mặt và cổ. Vân ngây ngất ngay từ khi vừa đặt chân vào căn phòng massage được bài trí theo phong cách Nghìn lẻ một đêm. Cô gái chăm sóc Vân hôm ấy là người Ấn Độ với cặp mắt của nữ thần trong thần thoại Hy Lạp. Từ cô ấy tỏa ra hương thơm thanh nhẹ của một thứ cỏ gì đó, rất khó nắm bắt. Cô gái nhẹ nhàng giúp Vân cởi váy áo, treo đồ lên mắc cho cô và dìu nhẹ cô nằm xuống giường phủ khăn bông trắng tinh. Ánh sáng trong phòng mờ ảo nhưng cô vẫn đặt nhẹ lên mắt khách một khăn vải mỏng tẩm hương liệu. Vân lập tức cảm giác dễ chịu, cảm thấy đôi mắt mình như đang được xoa nhè nhẹ. Bàn tay thuần thục với những động tác đầu tiên trên khuôn mặt yêu kiều. Vân cảm giác đôi tay cô gái ấy có sự nhạy cảm đặc biệt, như đọc được ý nghĩ trong đầu Vân, chỉ vờn quanh quanh. Yên tâm với sự chăm sóc kỹ càng, Vân thả mình trong cảm giác hưởng thụ tuyệt đối. Có những động tác, cô gái kia gần như áp mặt sát mặt với cô, Vân cảm thấy cả hơi thở thơm, gấp gáp rất nhẹ của cô ấy. Đột nhiên, Vân nghe thấy bên tai mình tiếng thì thào, lúc nhanh lúc chậm đầy ma mị. Vì không hiểu tiếng nên cảm giác càng mạnh. Cô lập tức rùng mình, nổi gai, cảm thấy mình lơ lửng trong trạng thái mơ màng. Cái âm thanh bí ẩn ấy như một liều an thần tuyệt vời, đẩy Vân chìm hẳn vào giấc ngủ.
Rời căn phòng ma mị đó, cảm giác lâng lâng vẫn choán ngập trong Vân. Ăn nhập tuyệt vời với tâm trạng đó là bản nhạc Pháp nhè nhẹ mà cậu lái xe đã tinh tế bật từ bao giờ. Hồi lâu sau Vân mới nhớ ra là mình đã bỏ quên chiếc điện thoại trong vài giờ đồng hồ, một điều xa xỉ với người bận rộn. Tự dưng tim Vân đập dồn. Tuổi này lạ thế, chỉ một chút lạc khỏi nhịp sống bình thường là thấy chẳng an yên. Vân run run mãi mới mở được máy bằng vân tay. Viber đầy một tệp ảnh được gửi đến từ một số máy xa lạ. Những bức ảnh chụp một thiếu phụ trẻ cùng con trai. Vân đang chau mày nghĩ là ai đó gửi nhầm thì mắt cô chạm vào bức hình có Tùng. Lướt nhanh thêm vài ảnh nữa, Vân bàng hoàng nhận ra người đàn ông bên Tùng. Tin được chăng? Đó chính là chồng cũ của Vân. Thân thể Vân đang ấm nóng sau khi được tiếp năng lượng ở spa bỗng trở nên lạnh toát. Tim Vân như muốn ngừng đập khi sau cùng nhận được một nhắn tin: Bà đã hiểu chàng trai trẻ mà bà hết lòng bảo vệ đưa lên vị trí lãnh đạo công ty là ai rồi chứ?
***
Tại sao mình không hề nhận thấy thằng bé ấy giống anh ta quá thể? Có phải cảm tình của mình với nó xuất phát từ vô thức, do tìm thấy những nét thời trẻ của người đàn ông bội bạc mà ác nghiệt thay, mình đã từng yêu tha thiết? Vân bị tra tấn bởi những câu tự hỏi tự đáp đó, lòng không lúc nào yên. Tùng bằng đúng tuổi con trai cô. Thì ra anh ta đã phản bội từ khi Vân ngỡ chồng còn yêu mình. Vân cảm thấy mình bị rơi xuống một cái hố đột ngột, đến mức sụt cả lưng. Không có ai để trút niềm căm hận, bởi nỗi chồng thì đã ly dị gần hai chục năm rồi. Mà không rõ có phải anh ta chơi khăm Vân bằng cách cài thằng con vào trong công ty của Vân không?
***
- Cháu nhìn xem, đây là ai?
- Dạ, là bác Cường… mà sao cô hỏi vậy ạ? - Gương mặt sáng trưng lộ rõ vẻ hơi bối rối.
- Cháu chỉ cần nói sự thật thôi.
- Dạ, là bạn của mẹ cháu ạ.
- Bạn thế nào? - Thốt xong câu đó, Vân cũng ân hận ngay vì sự thô bạo của chính mình.
- Ngày trước bác ấy chỉ là bạn thôi ạ. Nhưng khi ba cháu mất thì bác ấy, bác ấy…
- Vậy cháu có biết bác ấy là… - May mà Vân kìm được.
- Sao ạ?
Bằng linh cảm, Vân tin rằng Tùng không hề được biết tí gì câu chuyện này. Có thể những người lớn tội lỗi kia vẫn giữ mọi chuyện trong màn bí mật, bởi mẹ Tùng còn có một gia đình. Vân cảm thấy hơi ngạt thở sau màn lấy khẩu cung.
Vân bỏ ra một tuần nữa để thử lại cảm giác của mình. Câu trả lời vẫn là sự vô tư của Tùng. Thật khó nghĩ. Nếu sự hiện diện của Tùng là một âm mưu, Vân sẽ không khó khăn gì để thay đổi quyết định. Đằng này, cậu trai ấy không có lỗi gì ngoài nỗi được sinh ra trong một hoàn cảnh éo le đến thế. Lý trí bảo Vân rằng chả cần thay đổi quyết định bổ nhiệm. Nhưng về tình? Liệu Vân có đủ bao dung để cho con trai của kẻ phản bội có cơ hội tốt như vậy. Như thế lại có vẻ không công bằng với chính đứa con ruột của Vân.
Mình có nên gạt phăng đứa con của kẻ bội tình? Nhưng nó làm gì nên tội nhỉ? Đó cũng là nỗi đau thành hình của mình kia mà? Sao mình cứ mãi đau vì một kẻ hoàn toàn không xứng? Liệu mọi người có cười nhạo khi biết mình “tò vò nuôi con nhện?”. Tại sao lại để cho cảm xúc của người khác chen vào những quyết định của mình nhỉ? Hạt giống của bội phản có bao giờ thành cái cây tử tế? Nhưng cất nhắc một thanh niên ưu tú lại là nước cờ khôn ngoan mà bất cứ một doanh nhân già dặn nào cũng nên làm?
Tự hỏi rồi tự trả lời, trong một ngày Vân trải qua nhiều tâm trạng. Vân trở nên nhạy cảm hơn, dễ cáu hơn. Nhưng lạ thay, cứ mỗi ngày qua đi, Vân lại càng cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn, thấy nên để mọi chuyện đi theo cái guồng đang quay. Không rõ có phải do những giờ tập thiền mỗi tuần đã đem lại cảm giác buông bỏ đó? Sâu xa, Vân biết còn là vì chỉ sau một tháng ngắn ngủi nhậm chức, Tùng đã đem lại cho công ty khoản lợi nhuận bằng cả nửa năm trước đó. Vân bắt đầu có cảm giác yên tâm, thấy quyết định của mình là sáng suốt. Bây giờ Vân đã có thể cho phép mình thư giãn hơn. Gánh nặng đang được chuyển dần sang một bờ vai khác. Sau bao mùa xuân cay đắng, Vân mới lại cảm thấy dư vị ngọt ngào của mùa xuân đầu tiên.
Truyện ngắn của NHI PHƯƠNG