.
TẢN VĂN

Vòng xe đạp quay tròn

Cập nhật: 14:44, 26/04/2013 (GMT+7)

Những vòng xe đạp quay tròn! Con ngõ nhỏ trườn mình giữa lô xô xóm làng. Chiều hun hút buồn. Cõi nhớ khẽ rung lên khi chạm vào rêu phong tường cũ gọi về những kỷ niệm tuổi dại khờ. Có bước chân lon ton của đứa trẻ lên năm vừa đến cổng đã bi bô: “Cháu chào bà!”. Có nụ cười ánh niềm vui con trẻ khi nhận từ tay bà đồng bạc lẻ nhàu giọt mồ hôi. Có phiên chợ quê ướt nước mắt vùng vằng nũng nịu đòi bà mua quà. Dừng xe trước chiếc cổng tán choàng lên mình tấm áo thời gian, tôi cứ bần thần điều gì đó mông lung lắm. Ngôi nhà nhỏ liêu xiêu. Chỉ nghe xào xạc vài chiếc lá vàng khô khẽ trở mình. Khói tím là là thả từng sợi mảnh khảnh len qua mái bếp, kẻ những đường cong gợi cảm lên trời. Căn nhà bà tuềnh toàng. Trong bếp có tiếng ho khan! Bà! – Tiếng gọi bật ra từ miền tâm thức.

- Long đấy hả?- Đôi mắt phủ sương mờ của bà chợt long lanh, đôi tay xương gầy nắm chặt lấy bàn tay tôi – Làm gì mà lâu lắm mới vào thăm bà?

Tôi chỉ vâng vâng dạ dạ mà miệng đắng ngắt. Đỡ bà bước vào trong nhà. Căn nhà tối, chỉ có bóng hoàng hôn đỏ ối chảy qua khe cửa sổ tràn vào. Bà bỏm bẻm nhai trầu, hỏi thăm tôi đủ chuyện từ miếng ăn giấc ngủ. Những đợt gió mùa đông buốt lạnh ùa vào nhưng sao lòng tôi thấy ấm áp lạ. Tĩnh lặng và yên bình quá! Bà giở trong túi áo lấy mấy đồng bạc lẻ gấp làm tư dúi vào tay tôi.

- Cầm lấy mà mua kẹo.

- Thôi bà giữ lại mà mua trầu.

- Mày chê tiền của bà đấy hả!

Khoé mắt tôi cay cay. Bà ơi, cháu đâu còn là một đứa trẻ đói rách của tám, chín mười năm trước, cứ mỗi chiều đi học về lại đứng lặng dán mắt vào chiếc nia đầy những thứ kẹo xanh đỏ, quả me, trái táo hay gói ô mai. Cháu đã là một chàng trai mười bảy tuổi, gói ghém tuổi thơ cay xè khói mùa đốt đồng, khê nồng mùi bùn đất bước về miền đất hứa. Vậy mà cứ mỗi lần đến thăm, bà lại dúi cho cháu mấy đồng tiền như thuở còn thơ bé. “Để mà mua kẹo, mày thích ăn kẹo lắm cơ mà!”

Những vòng xe đạp quay tròn! Dòng nước mắt ấm nhoè cả bóng hoàng hôn loang lổ…

ĐÀO MẠNH LONG

.
.
.