Gã khổng lồ chân đất sét
Nếu chỉ nhìn vào bộ mặt bạc nhược của Barca trước Bayern tại vòng Bán kết Champions mùa này, sẽ là không ngoa ngoắt khi gọi đội bóng xứ Catalunya là một “gã khổng lồ chân đất sét”.
![]() |
Màn ăn mừng của Bayern Munich ngay tại thánh địa Nou Camp. |
Barca đã thua toàn tập. 7-0 sau hai trận đấu, hơn cả một sét tennis, là tỷ số của một đội bóng tầm thường chứ không phải phi thường. Barca đã thua, đầu tiên không phải trước Bayern, mà đã thua chính mình. Barca đã thua vì hèn nhát, bạc nhược và tư tưởng đầu hàng, hoàn toàn xa lạ với phẩm hạnh của một đội bóng lớn.
Nhưng Barca không chỉ thua về ý chí. Họ còn thua toàn diện về thể lực. Nhìn những đôi chân mỏi mệt và nặng nề như dính đầy đất sét của một loạt cầu thủ, từ Xavi, Fabregas đến Pedro và Villa, trước sự sung mãn của Bayern, ai cũng cảm nhận được sự khác biệt một trời một vực về tình trạng sức khỏe của hai đội bóng ở chặng nước rút. Barca đã rệu rã vì không biết luân phiên cầu thủ, không tin vào lớp trẻ như những năm trước, mà luôn đặt gánh nặng lên những cầu thủ đã thành danh nhưng luống tuổi. Nếu không kịp phục hồi thể lực, xem chừng chức vô địch Liga chẳng thể đến sớm trong một, hai vòng đấu tới.
Barca đã thua vì hội chứng “Messidependencia”. Không có Messi, Barca không còn là chính mình nữa. Cái phao cuối cùng để níu kéo niềm hy vọng của các cules là Messi đã không được tung ra và thế là cả đội bóng áo đỏ-xanh đã chết chìm ngay trên sân Camp Nou. Barca trở lên vô hại, tầm thường và vô hồn khi vắng mặt tiền đạo người Argentina.
Barca đã thua, không chỉ vì sức khỏe của Tito Vilanova. Rõ ràng, so với Pep Guardiola, cả trên tư cách là một cầu thủ, một HLV và một thủ lĩnh, Tito kém xa về mọi mặt. Không cần nói tới cú ăn sáu lịch sử của Pep và Barca ngay ở năm đầu tiên, chỉ cần nói tới lòng tự tôn và dũng cảm của một người cầm quân, Vilanova đã không thể so sánh với Guardiola.
Barca đã thua vì không còn “hơn cả một CLB”. Mâu thuẫn giữa Sandro Rosell và Pep Guardiola, “sự lạnh nhạt” trong mối quan hệ giữa người tiền nhiệm và người kế nhiệm như chính Tito thừa nhận, sự vô tình của đội trưởng Puyol, sự thiếu cố gắng của một số cầu thủ trong tập luyện và thi đấu, sự chăm sóc thể lực yếu kém từ các chuyên gia, tương lai mờ mịt Villa, Alexis, Fabregas và hàng loạt cầu thủ trẻ đang ở dạng cho mượn là những vấn đề đang làm cho phòng thay đồ màu đỏ-xanh không yên ả.
Ngần ấy nguyên nhân là quá đủ để giải thích vì sao một đội bóng từng được coi là hay nhất thế giới trong nửa thập kỷ qua nay sụp đổ tan tành trước đội bóng đến từ nước Đức.
Nhưng sự gục ngã của Barca và Real không chỉ nằm ở phạm vi của hai CLB này. Nó là tiếng chuông báo động của đội tuyển hai lần vô địch châu Âu và vô địch thế giới. Thất bại của Ngôi nhà trắng và Ngôi nhà đỏ-xanh cũng chính là sự báo hiệu cho thất bại của La Roja, đội tuyển có cái tên “cơn cuồng nộ màu đỏ”. Với sự già nua của Puyol, Xavi và Villa, đã đến lúc ĐTQG Tây Ban Nha cũng đang cần thay máu nếu muốn tránh một thảm họa tại World Cup sắp tới.
NHẬT MINH