.
CHUYỆN NHÀ

Niềm vui tuổi già

Cập nhật: 07:58, 01/06/2018 (GMT+7)

Ba mẹ tôi đã sắp bước vào tuổi “thất thập cổ lai hy”. Tuy nhiên, cả hai người còn khỏe mạnh, minh mẫn, chăm đọc sách, tập dưỡng sinh và tham gia các câu lạc bộ của người cao tuổi. Đó là thành quả của cả một quá trình nghiên cứu, tìm hiểu tâm lý người già của chị em tôi. 

Trước đây, chúng tôi thật sai lầm khi chăm sóc ba mẹ theo kiểu “áp đặt”, bởi vì chúng tôi nghĩ tuổi trẻ, tuổi trung niên và tuổi già đều có những nhu cầu giống nhau, chẳng hạn: ăn uống, mua sắm, giải trí… Vì vậy, anh chị em tôi đã không tạo nên một kết quả mỹ mãn với lối chăm sóc tận tình này, mặc dù chúng tôi lo lắng cho ba mẹ là xuất phát từ tình yêu thương và nghĩa vụ của phận làm con.

Thấy ba mẹ buồn, chúng tôi thay phiên nhau đưa ba mẹ đi công viên, đi du lịch đây đó cho thư thái tinh thần. Những ngày cuối tuần, tôi còn dắt ông bà đi siêu thị mua sắm, đi ăn uống ở những hàng quán sang trọng. Thỉnh thoảng, chúng tôi cũng đưa ba mẹ đi nước ngoài để thăm các anh chị em, con cháu bên đó. 

Nói chung, chúng tôi đã cố gắng dành hết tình cảm và lòng thương yêu có thể của mình để chăm sóc ba mẹ tận tình, vậy mà ông bà vẫn không hài lòng. Những lúc đi chơi, chúng tôi thấy ba mẹ vui vẻ lắm và tưởng rằng như vậy mình đã hiếu thảo. Nào ngờ, sau một thời gian chúng tôi phát hiện ra, ba mẹ chỉ “đóng kịch” để làm vui lòng con cháu. Và đã không ít lần tôi phát hiện ra sự ủ dột, trầm tư thoáng hiện lên khuôn mặt của ba mẹ khi đang cố tạo ra niềm hân hoan. Đôi lần tôi hỏi khéo rằng ba mẹ thích gì, hài lòng những gì và những buổi đi chơi đó có làm ba mẹ vui không. Ba và mẹ không nói gì thêm ngoài câu: “Được gần gũi với các con là ba mẹ vui lắm rồi!”. 

Cũng chính vì điều này mà tôi đã bỏ ra không ít thời gian đọc sách, lên mạng tìm hiểu cách làm thế nào để người cao tuổi có thể vui vẻ và hạnh phúc. Sau một thời gian tìm tòi, nghiên cứu, thậm chí nhờ những người già “tư vấn”, tôi mới hiểu được niềm vui của ba mẹ là gì. 

Tôi mạnh dạn đưa ba mẹ đăng ký tham gia câu lạc bộ dưỡng sinh, hội người cao tuổi phường. Tôi mua thêm nhiều loại sách về tuổi già, mua nhiều băng đĩa cải lương (theo như tôi “thăm dò” sở thích của ba mẹ trong một thời gian) cho ba mẹ xem.

Chỉ sau một thời gian ngắn, công sức tôi bỏ ra thật không uổng phí. Giờ đây ba mẹ có vẻ thích thú với việc mỗi sáng đều có nhiều người bạn già đến rủ ra công viên tập dưỡng sinh, rồi hẹn nhau đi ăn sáng, trò chuyện… Mỗi trưa thì ba mẹ ung dung nằm võng đọc sách, báo. Buổi tối càng thích thú hơn khi ba mẹ có không gian riêng để xem cải lương, xem những bộ phim kinh điển của Việt Nam… Đặc biệt, vào cuối tuần, ba mẹ đều hăng hái tham gia sinh hoạt hội người cao tuổi với nhiều hoạt động sôi nổi, tích cực. 

Niềm vui của tuổi già thật bình dị, giản đơn và gần gũi, vậy mà trước đây chúng tôi không “phát hiện” ra.

ĐẶNG TRUNG THÀNH

 
.
.
.