Cách đây hơn ba chục năm, hồi tôi học cấp III, đồng hồ đeo tay còn là thứ xa xỉ phẩm khan hiếm. Một hôm, cậu bạn cùng bàn sắm được chiếc đồng hồ mới. Nó đeo đồng hồ rồi xắn tay áo lên trông thật oách, khiến cả lớp phục lăn. Chỉ vài hôm sau đã thấy mấy cậu cùng lớp đua nhau sắm đồng hồ đeo tay. Lúc ấy, ngay cả trong giấc mơ tôi cũng ao ước được như chúng nó: Sắm một chiếc đồng hồ để mọi người thấy mà thèm.
Hôm chủ nhật, tôi về nhà chơi. Lấy hết lòng can đảm, tôi nói với mẹ: “Mẹ ơi, con muốn mua một cái đồng hồ đeo tay, mẹ ạ !”. Mẹ tôi trả lời: “Con này, nhà mình đến cháo cũng sắp chẳng có mà ăn nữa, lấy đâu ra tiền để sắm đồng hồ cho con”. Nghe mẹ nói vậy, tôi rất thất vọng, vội húp hai chén cháo rồi chuẩn bị lên trường. Bỗng dưng ba tôi hỏi: “Con cần đồng hồ làm gì thế hả”. Câu hỏi của ba nhen lên một tia hy vọng trong lòng tôi. Rất nhanh trí, tôi bịa ra một câu chuyện: “Hồi này lớp con đang học ngày học đêm để chuẩn bị thi đại học, vì là lớp cuối nên bây giờ chúng con lên lớp không theo thời khóa biểu của trường nữa, cho nên ai cũng phải có đồng hồ để biết giờ lên lớp”. Nói xong, tôi nôn nóng chờ ba trả lời đồng ý; thế nhưng ba tôi chỉ ngồi ngoài cửa chẳng nói câu nào.
Trở về ký túc xá nhà trường, tôi chẳng còn dám nằm mơ đến chuyện sắm đồng hồ nữa. Thế nhưng chỉ mấy hôm sau, bất chợt mẹ tôi đến trường, rút từ túi áo ra một túi vải hoa rồi lấy ra chiếc đồng hồ. Tôi đón lấy nó, đeo ngay vào cổ tay, lòng trào lên cảm giác lâng lâng như bay lên trời. Rồi tôi xắn tay áo lên với ý định để mọi người trông thấy chiếc đồng hồ của mình. Thấy thế, mẹ tôi liền kéo tay áo tôi xuống rồi bảo: “Con này, đồng hồ là thứ quý giá, phải lấy tay áo che đi để giữ cho nó khỏi bị trầy xước chứ! Con nhớ là tuyệt đối không được làm hỏng, lại càng không được đánh mất nó đấy. Thôi, mẹ về đây”. Tôi tiễn mẹ ra cổng trường rồi hỏi: “Sao nhà mình bỗng dưng lại có tiền thế hở mẹ”. Mẹ tôi trả lời: “Ba mày bán máu lấy tiền đấy!”. Ba tôi đi bán máu để kiếm tiền mua đồng hồ cho tôi? Trời ơi. Đầu óc tôi quay cuồng, ngực đau nhói. Tiễn mẹ về xong, tôi tháo chiếc đồng hồ ra, bọc kỹ mấy lớp vải như cũ cất vào cái túi vải hoa mẹ đưa.
Ngày hôm ấy, tôi hỏi thăm các bạn xem có ai cần mua đồng hồ mới không. Các bạn hỏi tôi tại sao có đồng hồ mà lại không đeo, tôi bảo tôi không thích. Họ chẳng tin, cho rằng chắc hẳn đồng hồ của tôi có trục trặc gì đấy nên chẳng ai muốn mua nó. Cuối cùng tôi đành phải nhờ thầy chủ nhiệm lớp giúp tôi tìm người mua đồng hồ và thành thật kể lại đầu đuôi câu chuyện cho thầy nghe. Vừa kể nước mắt vừa rơi. Thầy chủ nhiệm nghe xong bèn vỗ vai tôi và nói: “Đừng buồn, em ạ. May quá, thầy đang cần mua một chiếc đồng hồ đây, em để lại nó cho thầy nhé”. Thầy trả tôi nguyên giá, còn tôi thì dùng số tiền đó nộp hai tháng tiền ăn ở nhà ăn tập thể. Có điều khó hiểu là sau đó chưa bao giờ tôi thấy thầy chủ nhiệm đeo đồng hồ cả. Mỗi lần tôi hỏi tại sao thì thầy chỉ cười không nói gì.
Tôi thi đậu đại học rồi ra trường và làm việc ở một tỉnh xa quê. Câu chuyện chiếc đồng hồ kia cứ mãi mãi đeo bám và ám ảnh tôi. Trong một dịp về quê thăm gia đình, tôi tìm đến nhà thầy chủ nhiệm cũ và hỏi chuyện về chiếc đồng hồ ấy. Thầy tôi bây giờ đã già, tóc bạc hết cả. Thầy bảo: “Chiếc đồng hồ vẫn còn đây”. Nói rồi thầy mở tủ lấy ra chiếc túi vải hoa nhỏ xíu năm nào mẹ tôi đưa cho tôi. Thầy mở túi, giở từng lớp vải bọc, cuối cùng chiếc đồng hồ hiện ra, còn mới nguyên. Tôi kinh ngạc hỏi: “Thưa thầy, tại sao thầy không đeo nó ạ”. Thầy chủ nhiệm nhẹ nhàng trả lời: “Thầy đợi em đến chuộc lại nó đấy”. Tôi hỏi tiếp: “Thưa thầy, vì sao thầy biết em sẽ trở lại xin chuộc chiếc đồng hồ ạ”. Thầy bảo: “Bởi vì nó không đơn giản chỉ là chiếc đồng hồ, mà quan trọng hơn, nó là lương tâm của một con người”...
KHÔI NGUYÊN