Đêm buông đũa
Những hạt cơm thật lạnh
Trong và ngoài đều đen đặc
Trong và ngoài đều rả rích
Cái bóng thở dài uống ực thời gian
Chỉ có tiếng của ruộng đồng
Và tiếng người nói chuyện với mình
Trong nhớ trong quên
Chỉ có những cồn cào
thật quen
Gọi vào mộng tủi
Khoảng trống trong chiếc chăn giật mình bởi cơn gió rít
Cái trở người của từng nhức nhối
Và dấu gậy
Tìm lấp vào liêu xiêu
Những tràng hạt đêm lăn im lặng.
LÊ TUYẾT LAN
;