Người bảo: “Đợi chờ là hạnh phúc”
Ta cả tin đợi ngót trăm năm
Xưa tập tành đợi người một lúc
Riết rồi quen ngồi đợi mút mùa
Ta đợi, mấy mùa xuân khép nụ
Môi ngoan ngần ấy cũng thôi cười
Em như con nước vô tình chảy
Rời bỏ suối nguồn đổ biển khơi
Ta đợi dẫu bao phen buồn khổ
Lòng vẫn tin ngày ấy tương phùng
Nên phù phép tim mình hóa đá
Để suốt đời giữ mối tình chung
Người bảo: “Đợi chờ là hạnh phúc”
Ta hết tin, nhưng muốn em lừa
Được em lừa cũng là hạnh phúc
Hạnh phúc nên ta đợi mút mùa.
BẢO TẤN
;