Những con cá tháng Tư
Ngày đầu tháng Tư, công việc bừa bộn, mãi tới chiều mới bớt. Tôi liếc nhìn màn hình điện thoại, 4 giờ hơn rồi. Còn nửa tiếng nữa mới hết giờ làm, mà sao trời vẫn oi oi. Tôi bấm máy, gọi cho Thái, thằng bạn thân, rủ nó đi làm vài ly bia hơi cho đỡ nóng. Nó kêu bận. Tôi lại tiếp tục gọi thêm cho mấy đứa nữa. Thế nhưng chẳng hiểu sao, đứa nào cũng từ chối, kèm theo nụ cười rất chi là “độc lạ Bình Dương”.
Minh họa của: MINH SƠN |
Không rủ được ai, tôi đành nhắn cho vợ hỏi là ở nhà có gì ngon ngon không, nếu không thì vợ chồng con cái đi ra nhà hàng ăn tối, khỏi tốn công nấu nướng. Vợ nhắn lại: Em có việc đột xuất, chồng mệt, cứ về nhà nghỉ ngơi, chút vợ mua đồ ăn về. Về nhà một lúc lâu chả thấy vợ đâu. Đang tính mò xuống bếp, mở tủ lạnh thì Thái dáng điệu bơ phờ, hớt hải ló mặt vào. Tôi thấy vẻ mặt nó có vẻ gì đó rất lạ, liền hất hàm: Sao thế? Lúc chiều rủ đi nhậu không đi giờ lại mò tới đây. Ở nhà cũ lên à?
Trước nhà Thái ở ngay dưới nhà tôi. Hồi còn độc thân, tôi và Thái thân nhau lắm. Sau này có gia đình tuy chẳng thể ăn chung, ngủ đụng nhưng hai nhà vẫn giữ mối liên hệ thân thiết. Thời gian gần đây, vợ chồng Thái mua được căn nhà gần chỗ làm của Thái. Họ mới dọn xuống đất được mấy ngày. Thái tâm sự hai vợ chồng còn đang loay hoay bàn tính chưa biết nhà cũ nên bán, cho thuê hay để thỉnh thoảng về ở vì nhà đất vẫn đang thời kỳ ế ẩm.
Thái buông mình xuống ghế sô pha, chép miệng:
- Khổ quá! Vợ với chả con!
Chuyện lạ. Thi vợ nó, nổi tiếng giỏi giang đảm đang cơ mà.
- Sao vậy? Tự nhiên hôm nay lại giở giọng chê bai. Mày coi chừng thằng con tao nghe được, nó mách lại với cô Thi thì lại đi năn nỉ hết hơi. Vợ mày trước nay có tiếng là thông minh cơ mà.
Thái nhăn nhó nhìn tôi:
- Sống với người thông minh thì cũng thú vị nhưng nói thật ở với người giỏi mệt mỏi áp lực lắm. Như cái vụ Cá tháng Tư hôm nay chẳng hạn. Mà sao mấy cái vụ này, năm nào tao cũng thua vậy ta. A cay thật đấy!
- Vụ này là vụ gì? Mày nói tao chả hiểu gì?
- Thì cái vụ Cá tháng Tư chết tiệt ấy.
- À, ừ đúng hôm nay ngày Cá tháng Tư thật, rồi sao?
Thằng Thái giương mắt nhìn tôi:
- Tưởng lúc chiều mày rủ tao đi làm vài ve là tính “câu” tao!?
- Tao bận quá nên có để ý đâu. Hèn gì… mà thôi mày kể tiếp chuyện mày đi!
Thái ngồi xuống ghế, bắt đầu kể:
- Chuyện là sáng nay, nhân ngày 1/4, tao tính lừa vợ. Tao gây với Thi, nửa đùa nửa thật bảo với cô ấy rằng: Kể từ ngày lấy em anh cái gì cũng có, chỉ tự do là không có. Sau đó, đi làm rồi tao còn nhắn về ghi là: Anh rất thèm được như thằng Hảo. Hôm trước đi nhậu nó trả cái bill gần chục triệu bạc mà không thèm gọi cho vợ một tiếng. Nó còn bảo với anh, sáng nào Thảo cũng tự bỏ tiền triệu vào ví chồng. Nó chưa từng phải cất lời xin tiền vợ…
Tôi vừa hoảng vừa cáu:
- Bỏ tiền triệu vào ví chồng ở đâu ra mày?
- Không thì sao lần nào đi cà phê, ăn nhậu mày cũng giành trả và có tiền trả, trong khi bọn tao thì cứ phải ngồi im hoặc nhìn vợ.
- Thì may mà Thảo dễ nên tao mới giấu giếm được ít tiền riêng, chứ đâu ra mà sáng nào cũng bỏ tiền triệu vào ví chồng. Bốc phét thì cũng phải vừa vừa thôi chứ cha nội!
- Thì ngày Cá tháng Tư mà, ai chả được quyền nói dối. Tao tính nói thế, nếu vợ tao tin là thật thì có thể sẽ tăng tiền tiêu vặt cho tao. Còn nếu không thì ít nhất tao cũng lừa được vợ một cú nhân ngày Cá tháng Tư. Mày phải nhớ năm trước Thi đã lừa được tao vụ thua lỗ chứng khoán, khiến tao nôn hết tiền tiết kiệm ra, để cho cô ấy gom tiền mua nhà là gì?
- Ừ, thế mày mới thành ra có hai nhà đấy ông kễnh ạ!
- Đang còn nợ như chúa chổm.
- Thì bán chung cư đi… nhưng thôi kể tiếp xem chuyện hôm nay thế nào! Rồi vợ mày nói sao với tin nhắn của mày?
Thái thở dốc một hơi:
- Chả nói gì. Chỉ có điều chiều đi làm về tao thấy nhà cửa lạnh tanh. Trên bàn vợ tao để lại cái đơn li dị đã ký sẵn, với mảnh giấy ghi tay vắn tắt mấy dòng thế này: Áp lực nhà cửa nên anh càng ngày càng trở nên không thể chịu nổi. Anh đã thế thì thôi chúng ta xa nhau một thời gian. Tạm thời hai mẹ con em chuyển về lại nhà cũ. Anh ở nhà mới. Còn nếu anh muốn chia tay luôn thì đơn li dị em đã ký sẵn. Anh chỉ cần ký vào là xong. Không cần anh phải lo lắng cho thằng Thắng cũng như cái thai trong bụng em. Tạm thời em chặn số anh nên đừng cố gọi điện thoại làm gì…
Tôi thất kinh:
- Trời, đùa à, gì mà dữ thần vậy?
- Đầu tiên tao cũng nghĩ nàng đùa nhưng lục hết các tủ; đúng là vali mới mang về hôm dọn nhà, chưa kịp xếp ra không thấy đâu. Cặp sách và đồ dùng của thằng Thắng cũng không thấy. Hoảng quá! Tao vội nhấn máy gọi cho nàng thì đúng là không được. Cuống quá, quên mất cả là mình tính bán cá cho vợ, tao hộc tốc chạy lên chung cư thì thấy thằng con quý tử đang ngồi xem ti vi một mình, hỏi mẹ đâu, nó tỉnh queo: Mẹ bảo, bố chán hai mẹ con mình rồi nên cứ gây sự cãi nhau với mẹ hoài. Thôi, để bố con một mình ở nhà mới cho tự do. Hai mẹ con mình về lại chung cư, như vậy chẳng phải bàn cãi chuyện bán nhà, dọn nhà chi cho mệt.
- Sao Thi lại có thể nói với thằng Thắng như vậy nhỉ!
- Ừ, chưa hết đâu, nó còn thêm: Mẹ bảo từ nay bố không phải lo chu cấp tiền cho hai mẹ con con nữa. Con sẽ tập tính tự lập còn mẹ con sẽ tăng cường đi dạy thêm lấy tiền lo cho con đi học… bla bla!
- Rồi sao?
- Thì tao chỉ biết giải thích với thằng con là bố tính trêu mẹ nhân ngày Cá tháng Tư thôi. Ai ngờ chỉ vì một câu nói đùa mà mẹ con lại làm ra lớn chuyện như vậy!?
- Cho mày chừa? Đùa quá trớn. Phụ nữ thông minh thường giàu lòng tự trọng và hay tự ái lắm. Chưa kể mấy bà có thai càng kỳ quái hơn. Thế mày không đi tìm vợ mà thanh minh, xin lỗi đi, còn lên đây làm gì?
- Thì… thì có chuyện cần nhờ mày, tao mới chạy lên đây?
- Chuyện gì?
- Mày có hứa giúp không?
- Bạn bè với nhau mà lại hỏi thế? Tao giúp gì được cho mày lúc này?
- Thì thằng con tao nó bảo, nếu bố muốn gặp mẹ để xin lỗi thì bố hãy mời mẹ đi ăn ở nhà hàng nào ngon ngon ấy. Con sẽ nói giúp bố. Nhưng bố gọi mà mẹ con không nghe máy. Nó bảo, vậy thì bố nhờ cô, chú nào đấy gọi cho mẹ…
- Thằng lỏi đó thì ghê rồi, nhưng mà nó có lý!
- Ừ, nghĩ cũng cú! Ba mấy bốn chục tuổi đầu rồi mà tao toàn thua một thằng nhãi 8 tuổi...
- Rồi, mày lên đây nhờ tao gọi thanh minh với vợ mày?
- Không, việc ấy vợ mày làm giúp tao rồi. Nói thật, tao lên hỏi mượn mày mấy triệu. Muốn mời vợ con đi ăn thì phải có tiền chứ!
- Tưởng gì? Sao không nói sớm, cứ vòng vo tam quốc mãi. Để đó tao chuyển cho mày 5 triệu.
- Có phải hỏi ý kiến vợ mày không? Tài khoản báo trừ tiền rồi cô ấy hỏi thì nói sao?
Tôi nhìn nhanh ra cửa:
- Nói nhỏ cho mày biết thôi nhé! Tài khoản này là tài khoản riêng của tao. Trước tao đã dặn thủ quỹ công ty lương, thưởng kỳ hạn thì chuyển vào tài khoản chính. Các khoản khác cho vào tài khoản phụ. Thế mới xông xênh được đấy chứ có dễ cỡ vợ tao thì cũng vẫn cứ là cái ngân hàng cho vào thì dễ rút ra thì khó mày ơi.
- Mày cao thủ thật!
Được khen, tôi hào hứng hẳn, cầm điện thoại lên:
- Để tao chuyển cho mày 10 triệu nhé. Mà vay mượn gì. Mày mới mua nhà. Coi như đây là quà tao tặng tân gia. Liệu liệu mà lo “cua lại vợ bầu” nha mày!
- Mày đúng là bạn tốt nhất của tao!
- Rồi. Chuyển rồi đó!
Lẽ ra thì thằng Thái phải cảm động lắm nhưng không, sắc mặt nó thay đổi một cách khác lạ. Nó bật khỏi ghế, nhảy lên, reo lớn:
- Ôi, mừng quá, thành công rồi! Tôi câu được cá rồi. Một con cá mập hẳn hoi nhé!
Tôi ớ người chưa kịp hỏi gì thì ngoài cửa có tiếng cười to, giật mình trông ra: Thảo, Thi và hai nhóc tì tay xách nách mang, đẩy cửa xông vào. Thằng con tôi, nhảy vào ôm chân tôi kêu to: Bố thua rồi. Bố phải trả tiền bữa tối nay rồi nhá!
Còn thằng Thằng điềm tĩnh thêm: Bố Thái thì vẫn phải dẫn cả nhà đi ăn kem đấy nhé!
Thái dí dí ngón tay về phía con trai. Quay sang tôi, nó giả vờ khúm núm, sợ sệt: Bạn hiền ơi đừng trách tôi! Vợ tôi, con tôi, vợ bạn, con bạn, họ cấu kết với nhau lừa tôi. So với họ thì hai chúng ta đúng là còn non và xanh lắm.
Rồi nó vênh mặt lên quay sang phía hai bà vợ: Thế nào, có xứng đáng giành giải diễn viên chính xuất sắc không?
Sao anh bảo chỉ mất khoảng ba phút mà đây tới mấy chục phút mới thấy tin nhắn tít tít nhỉ?
Ôi, tôi hiểu ra rồi. Thằng bạn chết tiệt của tôi tính lừa vợ lại bị vợ lừa lại, hoảng quá nên đã hại tôi rồi. Cái quỹ đen thần thánh của tôi sau cái vụ cá này sẽ đi về đâu.
Tôi e dè nhìn sang phía vợ. Nàng vừa bày đồ ăn ra đĩa vừa nói một cách đầy ngụ ý: Muộn quá rồi, chúng ta ăn thôi! Anh nếm thử xem món cá nướng đặc biệt câu được hôm nay có ngon không nhé?!
Truyện ngắn của: BÙI ĐẾ YÊN