Quán gió
Sáng nay trời thật lạnh, không phải gió mà là không khí lạnh. Có phải vì cơn mưa đêm qua để lại trên mặt nỗi ẩm ướt của một tâm hồn trơ trọi như cây lẻ bạn? Tôi rời bàn phím, đi dạo một vòng quanh khu vườn, lá khô rụng vàng những bước chân, mặt hồ đầy sương mai, hắt lên mùi rêu lẫn mùi của sương đang tan. Những bụi hoa chiều tím đã cao chênh vênh, ngả nghiêng với những cánh hoa màu tím nổi bật trong khoảng không gian mờ đục. Và rồi bây giờ nắng lên, mặt trời sáng bừng qua những tán cây xanh nhuộm màu vàng óng của nắng.
Tôi trở vào ngồi trước bàn phím và viết... thứ Bảy, cuối một tuần lễ, không gian, thời gian ở đây theo một nhịp sống chậm như những giọt cà phê nhiểu xuống đáy ly qua cái phin nhôm lạnh tanh của ngôi quán gió đầu chợ tôi thường ngồi vào buổi sáng sớm hoặc chiều tối. Ngôi quán tên “Lãng Du”, nhưng một hôm tình cờ tôi ghé vào và đặt lại tên “Quán Gió” vì nó không có cửa, không có vách ngăn, thông qua một khoảng sân rộng với lũ bàn ghế thấp suốt ngày lộng gió. Trên đầu cái mái che lợp lá nhiều chỗ đã mục, chủ quán không buồn lợp lại dù đã hết mùa nắng sang mùa mưa. Và bây giờ sắp hết mùa mưa bước sang mùa nắng.
Hôm nay tôi không vào uống cà phê ở quán gió. Nhưng mấy hôm trước, lúc mới về có ghé lại, chủ quán, cô Út Hương, cao như người mẫu, tóc dài, 25 tuổi, chưa lập gia đình, tâm điểm của những gã đàn ông suốt ngày ngồi la cà ở đây để tán tỉnh cô chủ quán xinh xắn thuộc loại “hiếm” ở khu chợ xã mà con gái đã bỏ làng ra đi từ năm 13-14 tuổi lên phố thị tìm cơ hội đổi đời. Út Hương có vẻ “chăm sóc” tôi khá đặc biệt, kéo ghế ngồi cạnh, khuấy cà phê cho tan trong ly rồi đổ vào ly có bỏ đá, khuấy tiếp, cười nhẹ, thắc mắc: “Sao anh đặt lại tên quán em là Quán Gió”?. Đơn giản vì nó có nhiều gió, suốt ngày chỉ gió và gió và tôi thích cái tên này. “Anh làm chết cái tên quán Lãng Du của em rồi, bắt đền đấy”.
Tất nhiên tôi làm sao mà đền được cho em những điều em “bắt”? Nhưng tên quán Lãng Du của em vẫn còn ngoài cổng, tên Quán Gió chỉ là tên tôi thích theo cách của mình thôi. Có hề gì đâu? Út Hương ngước đôi mắt đen tròn, có đuôi dài chết người nhìn tôi: “Lại còn viết cả một cái truyện ngắn Quán Gió nữa”. Em đọc ở đâu? Trên báo mạng kìa, em đã đọc rồi chứ bộ”.
Và không hiểu sao, từ đó, hầu như những quán cà phê trong phạm vi chợ xã dù có tường ngăn gió, cửa che mưa, mái ngăn nắng đều được những gã đàn ông uống cà phê ghiền hay lãng tử đặt tên lại là Quán Gió.
Sáng nay, tình cờ tôi lướt Facebook, thấy cô gái tên M. tải lên bài thơ có câu đầu tiên nói là “ngồi Quán Gió”. Hóa ra, không chỉ ở đây mới có “Quán Gió” mà Sài Gòn cũng đã có “Quán Gió” rồi. Nhưng quán cà phê ở Sài Gòn đều sang trọng, nén kín người trong một cái hộp máy lạnh, rất ít quán cà phê có “tiêu chuẩn” để được tôi gọi là “Quán Gió”, chỉ có một cái quán nằm trong con hẻm cụt đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa khu vực Q.3. Quán có những bậc tam cấp đá xanh dẫn lên một không gian đầy cây xanh, qua một cái hồ cạn thả những con cá chép vàng. Ôi tôi hiểu rồi, chiều hôm qua M. đã ngồi ở đây, một mình và đó là ngôi “Quán Gió” của tôi và M.
HỒ AN