Ngỡ ngàng trời đã sang đông
Một sớm mai thức giấc, ngỡ ngàng trời đã sang đông. Khắp nơi đâu đâu cũng thấy hơi lạnh len lỏi tràn vào. Việc đầu tiên tôi nghĩ tới trong đầu là những bộ quần áo ấm đã cất từ mùa đông năm trước dưới đáy tủ.
Phố vào đông, con người mê man như lạc vào chốn si tình, say cùng vạn vật, rồi nương theo những ngọn gió đông phất phơ mà phiêu du. Với một “tín đồ” cuồng mùa đông như tôi thì đông về như một đặc xá đặc biệt, một món quà của tạo hóa mà suốt đời tôi không thể nào quên ơn. Chỉ một phút nghĩ tới cái oi nồng, nắng nung mùa hạ, tôi lại càng thấy yêu mùa đông da diết. Cái nhớp nháp, mồ hôi nhễ nhại, cái khát bừng bừng trong nắng hạ làm lúc nào tôi cũng mong mùa đông về thật sớm. Vậy là hôm nay đông về thật rồi! Lòng tôi ngân lên từng cảm xúc đặc biệt.
Tôi đã cố quên đi cái vị bùi bùi, thơm thơm của khoai xéo mẹ nấu nhưng rốt cuộc không thể ngăn nổi nước miếng như dòng mạch ngầm tràn ứa trong khoang miệng mỗi khi hòa mình trong mùa đông hoài niệm. Mẹ tôi hay nấu khoai xéo vào những ngày Chủ nhật mùa đông. Món khoai xéo mà chúng tôi vẫn thường nói là món ăn của nhà nghèo. Khoai lang thái lát phơi khô từ vụ trước đổ chum sành giòn răng rắc. Cái thứ khoai bở tơi, nhân thịt hơi vàng vàng, vỏ màu đỏ sậm và có vị ngọt lừ tự nhiên. Lần nào giúp mẹ lấy khoai ra nấu, tôi cũng phải nhón trước cho bằng được vài miếng bỏ vào miệng nhai rôm rốp, để tận hưởng cái vị ngon ngọt tự nhiên đó. Khoai mẹ rửa lại bằng nước sạch, cho vào nồi, đổ nước xâm xấp ninh với đỗ đen, đậu phộng (lạc) và nếp nương thơm lừng. Sau khi ngắm đã thấy tất cả chín đều thì cho một chút đường rồi đưa đũa bếp xới tơi đến nhuyễn là xong. Thế là thành món khoai xéo ngon khó cưỡng.
Khoai xéo ăn có vị bùi bùi của đậu phộng, ngọt lừ khoai lang và dẻo quánh của nếp nương. Tôi cứ nhấm nha từng miếng khoai xéo mà tận hưởng cảm giác vẹn tròn hạnh phúc trong mùa đông yêu thương. Bao bận như một, tôi thấy ánh mắt mẹ nhìn đàn con trìu mến, những khóe chân chim rung lên vì hạnh phúc. Mấy anh chị em rổn rang vừa ăn vừa nói chuyện, khúc khích cười. Khoảnh khắc đó đôi lúc lại khiến tim tôi quặn thắt, nhớ và thèm thuồng quay lại trong đời, dẫu chỉ một lần thôi cũng được.
Tôi vẫn không thể nào quên được những ngày mùa đông trên cánh đồng năm cũ, dấu giày của tôi và đám bạn còn đó, những lần đi chăn bò, dạo chơi dưới đám cỏ may, cỏ mần trầu. Trong miên man, tôi như kẻ du mục, đi khắp cánh đồng mà hít hà mùi cỏ nội quyện mùi bùn ruộng ngai ngái, nhưng lại luyến nhớ vô cùng. Phía xa xa là cánh cò trắng chao nghiêng của một vùng trời ước mơ, cứ lặng lờ đập cánh bay… Chỉ có gió đông thổi man mát thấm vào da thịt, rồi lan đi khắp mọi ngõ ngách của giác quan.
Lại nhớ những mùa đông ở phố đám bạn lúc nào cũng chèo kéo nhau rủ đi chợ mua cho bằng được những cuộn len đủ đầy sắc màu để đan khăn. “Tay nghề” đứa nào đứa nấy còn non nớt, có khi hết cả mùa đông mà đan vẫn chưa xong. Nhưng lạ thay, “sở thích” đó bao mùa đông vẫn không thay đổi. Len vẫn cứ mua, và mùa đông nào cũng cặm cụi đan. Nhắc tới khăn len, ký ức về chiếc khăn mẹ đan cho tôi thuở nào lại ùa về. Đó là chiếc khăn màu mận chín, sợi to xù xì, choàng vào cổ có cảm giác nham nhám nhưng lại rất ấm. Tôi nâng niu khăn như “báu vật” mà cả tuổi thơ mẹ chắt chiu mang hơi ấm cho mình. Kỳ lạ, mỗi mùa đông về khi choàng chiếc khăn mẹ đan năm xưa lòng tôi an yên đến lạ, những bình yên cứ thế neo về…
Vậy là trời đã sang đông thật rồi! Tôi yêu mùa đông với những điều giản dị, nhớ nhung se sắt ở trong lòng. Xin gửi lại những nhiệt thành và khát khao của thanh xuân cho mùa đông yêu dấu. Mùa đông đã giúp tôi cảm nhận rõ về từng ngõ ngách tâm hồn của mình mà bấy lâu tôi bỏ quên…
MAI HOÀNG