NGUYỄN THỊ MAI TRÂM
Nhắn với các em
(Tặng các em học sinh khối 9)
Sẽ nhanh chóng thôi em
Bài học cuối cùng khép lại
Bởi Côvid kéo mùa xuân dài mãi
Nên mùa hè cứ thế ngắn đi.
Có lũ ve cất tiếng hát thầm thì
Gọi cơn mưa làm dịu ngày nắng hạ
Nhớ không em từng hàng cây, ghế đá
Khoảng trời nào đang níu giữ tuổi xuân?
Cánh cổng trường sẽ khép lại sau lưng
Bụi phấn trắng còn vương đầy bục giảng
Em có thương những nhọc nhằn năm tháng?
Mẹ tảo tần, cha vất vả gian lao.
Để cho em vươn đôi cánh bay cao
Và thỏa sức vượt qua ngàn nắng gió
Bài học đầu tiên tưởng như điều bé nhỏ
Lại khó vô cùng cái vỗ cánh tập bay!
Ngoài kia là tất bật những guồng quay
Khi bài học cuối cùng khép lại
Mớ hành trang nặng thêm đôi cánh sải
Suốt dặm dài trên đất nước bao la.
Em sẽ bay thật xa
Khắp nẻo quê hương, ngắm lúa đồng bát ngát
Em có thấy cạnh bờ tre xào xạc
Cha gồng mình tát cạn nước ao sâu?
Những bàn chân bám chặt lớp bùn nâu
Những vạt áo đã bạc màu sương sớm
Dành cho em tình yêu vô bờ bến
Thắp sáng cuộc đời - bằng những vết tay chai.
Mang ước mơ qua biển rộng, sông dài
Qua bão giông, qua núi non cách trở
Những bài giảng hôm nào em có nhớ
Người âm thầm nâng đôi cánh em bay?
-------------------
NGUYỄN TUYỂN
Tôi mắc cạn mình trên quê hương
Hạnh phúc nào bằng được về quê mẹ
Giữa mùa xanh, lúa đang buổi dậy thì
Nghe khắp nẻo, thơm lừng mùi con gái
Tôi dại khờ rụng một cánh Thiên di.
Hạnh phúc nào bằng được về quê mẹ
Nằm bên hiên nghe một khúc ru hời
Lim dim mắt sóng xô miền cổ tích
Có cánh cò bay trắng giấc mơ tôi.
Hạnh phúc nào bằng được về quê mẹ
Đón bình minh nghe âm hưởng ngày mùa
Có sợi nắng cong vàng như nốt nhạc
Tôi bùi ngùi thương lắm những ngày mưa.
Ôi, có hạnh phúc nào hơn như thế
Đêm quê hương chạm cuống rốn trở mình
Và tôi nghe ngọt ngào dòng sữa mẹ
Đang tuôn trào nuôi dưỡng những sinh linh.
Và hạnh phúc được về trên quê mẹ
Nghe hương xưa mắc cạn dưới nắng chiều
Miền thơ dại trổ mầm trong kí ức
Tôi neo mình vào một ngã dấu yêu...