Hôn nhân từ bài học "Tom và Jerry"
Đêm hôm qua tình cờ coi được một đoạn phim Tom & Jerry, là phim hoạt hình dài lê thê từ mấy chục năm nay về chú mèo và chú chuột tinh nghịch. Chú mèo luôn rình để bắt cho được chú chuột con, nhưng anh chuột nhắt rất mưu mẹo khiến cho chú mèo khốn đốn. Chiến tranh giữa mèo và chuột không phải là điều lạ, nhưng điều lạ giữa mèo và chuột đã xảy ra đêm qua trong đoạn phim hoạt hình, chú mèo Tom đã cứu chú chuột Jerry khỏi bị chết cóng trong đống tuyết lạnh và chú chuột Jerry đã cứu chú mèo khỏi bị một cái bẫy kẹp được gài trong chén súp. Tất cả những sự việc trên được xảy ra trong đêm Giáng Sinh, đêm hòa bình giữa chú mèo Tom và chú chuột Jerry.
Đoạn phim cartoon ngắn ngủi đã làm cho tôi thao thức, suy tư thật nhiều. Dù chỉ là một mẩu truyện tưởng tượng của tập đoàn MGM, nhưng với con người, với chúng mình, những người đang được mang danh là “vợ & chồng”, chúng ta có thể có được một đêm đình chiến, một đêm hòa bình không nhỉ?
Có thể chúng ta sẽ nghĩ là chúng ta có hòa bình trong đêm Noel, nghĩa là chúng ta không gây gỗ với nhau, nghĩa là chúng ta không giận nhau, nhưng như thế có thể gọi là hòa bình được không? Câu trả lời sẽ phải là không, không có hòa bình vì đó chỉ là thời gian lưu chiến, thời gian lãnh án treo, mọi tội vẫn còn đó, sự buồn phiền còn được lưu trữ chờ ngày tái dụng, nhìn sâu vào vấn đề, có thể chúng ta sẽ thấy ngay, hòa bình đó chỉ là một lớp sương mù tạm che đi sự giận hờn, tạm che đi sự thù ghét nhau. Bình an vẫn chưa tới vì chính chúng ta chưa có bình an.
Có một lần tôi và vợ tôi vì vấn đề chả ra đâu vào đâu cả mà cũng cãi nhau được nguyên một buổi chiều, kết quả là tôi giận nhà tôi lắm. Buổi tối hôm đó ngồi trước cái tivi với bao nhiêu chương trình hấp dẫn và những phim thật hay nhưng đầu óc tôi vẫn quay cuồng với những ấm ức, những bực bội vì mình cãi nhau với vợ mà không thắng được. Rồi đêm đó mới thật là một đêm dài vô tận, vào tới giường ngủ thấy nhà tôi đang ngủ thật ngon, thật bình yên, tôi lại càng khó chịu hơn. Rồi đêm đó cũng qua đi, nhưng sự thấm thía của tôi đã xoay chiều khi tìm ra chân lý, là khi mình giận người khác, chính mình đang làm khổ mình, mình đang hành hạ chính mình, trong khi người kia vẫn vô tư và vẫn yêu đời. Từ đó tôi không còn thèm giận nhà tôi nữa và chỉ thấy tội nghiệp mỗi lần nhà tôi giận tôi, vì tôi biết đêm đó nàng sẽ mất ngủ, sẽ nằm nhìn chiếc đồng hồ tự nhiên dở chứng chạy thật chậm, ngày hôm đó nàng ăn sẽ không ngon, đi làm sẽ thấy mỏi mệt, và còn nhiều thứ nữa hành hạ đầu óc nàng.
Trong cái lần chúng tôi cãi nhau đó, nếu tôi học được thái độ của chú chuột Jerry, là một tí sự hy sinh thì tôi đâu có mất ngủ đêm đó, nếu tôi biết bình tĩnh để nhìn ra vấn đề chúng tôi cãi nhau chẳng là gì cả, chỉ là một câu truyện tình cờ gặp ngang giữa đường, hay truyện của người hàng xóm, hoặc hơn nữa là truyện của chính mình, nhưng nó có xứng đáng để tôi phải thao thức suốt một đêm, hoặc nhiều khi đau khổ suốt một đời? Qua đoạn phim của chú chuột và chú mèo, tôi thấy rõ hơn là hạnh phúc nào cũng phải có những hy sinh, những thiệt thòi nho nhỏ. Nếu tôi biết cân nhắc giữa giá trị của hạnh phúc và hậu quả của lòng tự ái thì đâu có vụ cãi nhau hôm đó. Nếu lỡ có cãi nhau mà tôi biết hy sinh cái tự ái vặt của tôi hôm đó là cố thắng nhà tôi cho bằng được, tôi đâu có bị mất ngủ suốt cả đêm. Và nếu tôi biết cãi nhau chỉ là để tìm hiểu rõ hơn về vấn đề như nhà tôi, thì đêm đó tôi cũng đã có được một giấc ngủ thật bình an như nàng.
Câu chuyện của chú chuột Jerry và chú mèo Tom thật dễ thuơng ở đoạn kết, khi chú chuột lôi trong góc phòng ra một chiếc bẫy khác đã được cài sẵn, chú nhẹ nhàng tháo cái chốt gài ra và chiếc vòng sắt được kéo bằng một chiếc lò xo cứng từ từ nhả ra thật chậm. Chiếc bẫy được đóng lại thật êm và thật bình an, cùng lúc đó từ một nơi xa xôi vọng lại tiếng chuông nhà thờ, và trong chiếc máy Radio cũng vang lên bài ca Đêm Thánh vô cùng.
TRẦN THÁI HỌC