.

Bi kịch trên chiến hạm USS Indianapolis: Hơn 500 thủy thủ bị cá mập ăn thịt

Cập nhật: 08:03, 24/08/2018 (GMT+7)

0 giờ 30 phút ngày 30-7-1945, chiến hạm USS Indianapolis thuộc Hải quân Mỹ với thủy thủ đoàn gồm 1.195 người, đã bị một tàu ngầm của Phát xít Nhật, do thuyền trưởng Mochitsura Hashimoto chỉ huy, bắn trúng bằng 2 trái ngư lôi. Hậu quả, hơn 200 người chết ngay tại chỗ, 900 người nhảy xuống biển - trong đó chỉ khoảng 300 người lên được xuồng cứu sinh rồi được cứu thoát. Số còn lại hầu hết chết vì bị cá mập ăn thịt.

Cho đến nay, bi kịch trên tàu USS Indianapolis vẫn được các nhà sử học xem là một trong những vụ thảm sát tự nhiên lớn nhất lịch sử, gây ra bởi loài động vật hoang dã nổi tiếng tàn bạo…

NHỮNG PHÚT GIÂY TRƯỚC THẢM KỊCH

Chiến hạm USS Indianapolis trước ngày bị bắn chìm.
Chiến hạm USS Indianapolis trước ngày bị bắn chìm.

Ngày 16-7-1945, sau khi đại tu, chiến hạm USS Indianapolis lên đường đến đảo Tinian, mang theo một lượng Uranium-325 đã được làm giàu để lắp vào quả bom nguyên tử đầu tiên trên thế giới, mật danh là “Little Boy” (quả bom Little Boy này sau đó được người Mỹ ném xuống thành phố Hiroshima, Nhật Bản ngày 6-8, khiến 90.000 người chết ngay lập tức, 20.000 người khác chết trong vài hôm sau). Đến ngày 28-7, chiếc USS Indianapolis tiến về phía đảo Leyte, Philippines để gia nhập Lực lượng đặc nhiệm 95, lúc ấy đang ở Okinawa.

Hạ thủy năm 1922, USS Indianapolis có chiều dài 186m, rộng 20,14m. Với 4 động cơ tua-bin hơi nước, nó có thể đạt vận tốc tối đa 37,2km/giờ. Điều hành hoạt động của tàu gồm 1.269 sĩ quan, thủy thủ. Được trang bị 9 pháo hạm 203mm, 8 đại bác 127mm, 44 súng phòng không 25mm và 37mm cùng 2 ống phóng bom chìm chống tàu ngầm, USS Indianapolis được coi là một trong những chiến hạm mạnh nhất của Hải quân Mỹ thời điểm đó.

0 giờ 10 phút ngày 30-7, qua kính tiềm vọng, thuyền trưởng Mochitsura Hashimoto, chỉ huy chiếc tàu ngầm I-58 thuộc Hải quân Đế quốc Nhật nhìn thấy chiếc USS Indianapolis nhưng Hashimoto lại tưởng lầm nó là chiếc thiết giáp hạm New Mexico. Vì vậy, ngay lập tức Hashimoto ra lệnh phóng lần lượt 2 quả ngư lôi. Trái thứ nhất trúng đuôi USS Indianapolis gây nên một đám cháy dữ dội. Trung sĩ McLynn, một trong những người sống sót kể lại: “Một chớp sáng rực lóe lên rồi ngay sau đó là một tiếng nổ kinh hoàng. 5 hoặc 6 thủy thủ đứng bên khẩu súng phòng không bị sức nổ hất tung. Tất cả họ đều chết. Nhiều người khác từ hầm máy vội vã chạy lên, thân hình cháy như bó đuốc. Từ sàn tàu, họ lao xuống biển rồi chìm luôn…”.

Quả ngư lôi thứ 2 nổ ngay hông tàu, cạnh khoang chứa nhiên liệu, giết thêm một số sĩ quan, thủy thủ. Nước biển theo lỗ thủng nhanh chóng tràn vào. Gần 100 người lúc ấy đang ngủ trong những ca bin chật hẹp không kịp thoát ra. Trung úy Halminton, sĩ quan Phòng Truyền tin nói: “Theo lệnh thuyền trưởng, tôi phát tín hiệu cấp cứu cho các tàu thuộc Lực lượng Đặc nhiệm 95 nhưng suốt nhiều giờ sau đó, không hề có ai đáp lại. Sau này chúng tôi mới biết mặc dù đã nhận được tín hiệu, nhưng Lực lượng Đặc nhiệm 95 lại cho rằng Hải quân Nhật dò dược tần số vô tuyến của USS Indianapolis rồi họ dùng tần số này phát đi tín hiệu cấp cứu để giăng bẫy Hải quân Mỹ…”.

BỮA TIỆC CỦA CÁ MẬP

Xác tàu USS Indianapolis nằm dưới độ sâu 5.500m.
Xác tàu USS Indianapolis nằm dưới độ sâu 5.500m.

0 giờ 22 phút kể từ khi chiếc USS Indianapolis trúng 2 quả ngư lôi, nước tràn vào khiến nó nghiêng về một bên rồi chìm dần. Trung sĩ thủy thủ Edgar Harrell kể lại: “Qua loa phóng thanh, tôi nghe tiếng thuyền trưởng là Chuẩn Đô đốc Charles B. McVay III nói lớn: Bỏ tàu! Tôi ra lệnh bỏ tàu”.

Không chút chậm trễ, khoảng 300 sĩ quan, thủy thủ lúc ấy đang ở trên boong vội vã hạ thủy những chiếc xuồng cứu sinh. 15 phút sau đó, chiếc USS Indianapolis biến mất, để lại trên mặt biển một lớp váng dầu đen ngòm. Gần 600 người còn lại trong những chiếc áo phao, cố gắng bơi sát vào nhau. Trung sĩ thủy thủ Edgar Harrell kể tiếp: “Đột nhiên tôi nghe thấy nhiều tiếng quẫy nước và tiếng người la hét. Dưới ánh sáng lập lòe của những chiếc đèn tín hiệu cấp cứu gắn trên áo phao, tôi không thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra. Lúc ấy tôi chỉ nghĩ đó là tiếng kêu của những người bị thương, đang cố gắng vùng vẫy chống lại những con sóng lớn”.

Đến sáng, một cảnh tượng kinh hoàng xuất hiện trước mắt Harrell: Dưới làn nước xanh thẫm, hàng trăm con cá mập trắng lao vào cắn xé những người bị nạn, trong tay không một vũ khí tự vệ. Cả một vùng nước rộng lớn đỏ ngầu máu. Theo Harrell, có vẻ như tất cả mọi con cá mập trắng ở đại dương đều tập trung về đây để dự bữa tiệc thịt người. Ông nói: “Tôi bơi chung với một nhóm khoảng 80 thủy thủ, cố gắng tránh xa bầy cá mập nhưng thỉnh thoảng trong số chúng tôi lại có người biến mất rồi sau đó, họ đột ngột nổi lên nhưng một nửa thân hình của họ, từ bụng trở xuống không còn nữa”. Khát nước, mất nước và tuyệt vọng, nhiều thủy thủ uống nước biển để cố làm giảm cơn khát nhưng điều đó khiến họ suy kiệt

nhanh hơn.

Ngày thứ ba kể từ khi chiếc USS Indianapolis chìm, nhóm của Harrell chỉ còn lại 17 người. Trong lúc bơi, họ nhìn thấy một chiếc bè cao su nhỏ, có lẽ rơi ra từ một con tàu nào đó. Bám vào bè, họ quyết định bơi về phía Phillippines với hy vọng sẽ được cứu. Harrell kể: “Xế chiều, chúng tôi thấy một chiếc thùng gỗ trôi bập bềnh trên sóng. Lúc mở nó ra, bên trong toàn là khoai tây thối rữa. Dùng răng, chúng tôi cắn bỏ phần đã thối rồi chia nhau ăn”.

11 giờ trưa ngày thứ tư, trung úy Wilbur Gwinn trong một chuyến bay tuần tra thường lệ đã phát hiện hàng trăm người trong những chiếc áo phao màu vàng, trôi dật dờ trên mặt biển. Cho máy bay hạ thấp xuống quan sát, Wilbur Gwinn có cảm tưởng là họ đã chết vì xung quanh họ có rất nhiều cá mập lượn lờ. Lập tức, Wilbur Gwinn gọi về căn cứ, thông báo những gì anh ta đã nhìn thấy. Trung úy Adrian Marks được lệnh xuất phát với chiếc thủy phi cơ Catalina. Marks vớt được 56 người, trong đó có trung sĩ thủy thủ Harrell.

Gần một tiếng sau, tàu khu trục USS Cecil Doyle xuất hiện. Tổng số sĩ quan, thủy thủ được cứu sống là 317 người, có cả thuyền trưởng Charles Butler McVay III. Theo ước tính, trong 600 người chết, khoảng 550 người chết vì cá mập, số còn lại chết do mất nước và kiệt sức. Những người được cứu sống sụt mất từ 10 đến 20kg thể trọng.

Năm 1946, thuyền trưởng Charles Butler McVay III bị đưa ra xét xử tại tòa án quân sự vì “không chỉ đạo cho tàu tránh 2 quả ngư lôi cũng như không tổ chức cấp cứu hiệu quả khi phải bỏ tàu” nhưng ông được tha bổng. Năm 1968, Charles Butler McVay III tự sát.

Tháng 7-2001, Hải quân Mỹ khởi động việc tìm kiếm xác tàu USS Indianapolis nhưng mãi đến ngày 19-8-2017, họ mới phát hiện nó nằm ở độ sâu 5.500m dưới đáy biển phía bắc Philippines nên việc trục vớt xem ra bất khả thi vì quá tốn kém. Robert Kraft, Giám đốc điều hành việc tìm kiếm cho biết USS Indianapolis sẽ mãi mãi nằm đó như một ngôi mộ của các sĩ quan, thủy thủ đã thiệt mạng theo tàu…

VŨ CAO
(Theo History - USS Indianapolis Disaster)

 

.
.
.