Có ngọn gió lùa qua cửa
Lành lạnh gọi mùa heo may
Gợi lại từ trong miền nhớ
Một niềm yêu thủa trăng đầy.
Vũng Tàu hai mùa mưa nắng
Đông về ẩn hiện trong thơ
Như thoảng hơi sương buổi sớm
Rung rinh trong gió Tây Hồ...
Nao lòng nhớ hơi thở nhẹ
Một chiều Trấn Quốc mờ sương
Chiếc lá vàng rơi khe khẽ
Lắng sâu lời kinh vô thường
Nhẹ nhàng khép đôi cánh cửa
Khăn choàng phủ nhẹ vai thon
Hình như ai vừa ngang ngõ
Tặng em... mùa đông dỗi hờn...
TRẦN BÍCH HƯỜNG
;