Tháng Mười của mẹ…
Tháng Mười gõ cửa, mang theo những cơn gió se lạnh đầu thu và ánh nắng nhè nhẹ phủ vàng từng góc phố. Trong khoảnh khắc dịu dàng ấy, tôi chợt nhớ đến mẹ - người phụ nữ đã dành cả đời vì gia đình, âm thầm lặng lẽ như tháng Mười của đất trời, dịu dàng nhưng đầy mạnh mẽ.
Với mẹ, tháng Mười luôn là tháng của sự bận rộn. Mẹ là giáo viên, công việc dạy học của mẹ tưởng chừng như không có lúc nào dừng lại. Từ những ngày cuối tháng Chín, khi năm học mới bắt đầu, mẹ đã lao vào guồng quay của công việc, soạn bài, chấm bài, rồi lo lắng cho từng đứa học trò. Nhưng dù công việc có mệt mỏi đến đâu, mẹ vẫn luôn bắt đầu một ngày bằng sự chu đáo dành cho gia đình. Mẹ dậy sớm, chuẩn bị bữa sáng, lo từng chiếc áo sạch, từng đôi giày cho chúng tôi đến trường. Có khi mẹ mệt lắm, nhưng chẳng bao giờ thấy mẹ phàn nàn, mẹ luôn mỉm cười mỗi khi nhìn chúng tôi vui vẻ bước ra khỏi cửa.
Tháng Mười không chỉ là khoảng thời gian bận rộn với công việc của mẹ, mà còn là tháng đặc biệt - tháng có Ngày Phụ nữ Việt Nam. Một ngày mà đáng lẽ mẹ sẽ được nghỉ ngơi, được nhận những lời chúc mừng. Nhưng mẹ không quan tâm nhiều đến điều đó. Đối với mẹ, hạnh phúc là được nhìn thấy gia đình bình yên, con cái trưởng thành. Mẹ luôn dành tất cả thời gian, sự chăm sóc cho gia đình, để rồi chẳng mấy khi nghĩ đến bản thân. Có những lúc tôi hỏi mẹ: “Mẹ có thấy mệt không?”, mẹ chỉ cười: “Mẹ quen rồi, chỉ cần các con khỏe mạnh, học tốt là mẹ vui”.
Những lời giản dị ấy nhưng khiến lòng tôi chùng xuống. Mẹ đã dành cả cuộc đời để hy sinh cho chúng tôi, nhưng chưa bao giờ mẹ nói ra những vất vả, khó khăn mình đã trải qua. Tháng Mười của mẹ không phải là tháng để mẹ tận hưởng, mà là tháng mẹ càng thêm bận rộn, lo toan mọi việc trong gia đình, từ dạy học đến việc nhà, chăm sóc chúng tôi và còn phải chăm lo cho ông bà già yếu. Mỗi ngày của mẹ đều đầy ắp công việc, nhưng đôi mắt mẹ lúc nào cũng ánh lên sự lạc quan, niềm hy vọng vào những điều tốt đẹp nhất.
Khi lớn lên, nhìn lại những tháng Mười của mẹ, tôi mới hiểu mẹ đã mạnh mẽ, kiên cường như thế nào. Mẹ không chỉ là người nuôi dạy chúng tôi thành người, mà còn là chỗ dựa tinh thần lớn lao. Mỗi khi tôi gặp khó khăn, chán nản, mẹ lại là người đầu tiên ở bên động viên, tiếp thêm nghị lực cho tôi. Dù cuộc sống đôi khi không như ý muốn, nhưng mẹ vẫn luôn tin rằng chỉ cần có sự cố gắng và niềm tin, mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp.
Bây giờ, khi tôi đã trưởng thành và có cuộc sống riêng, mỗi tháng Mười về, tôi lại nhớ về mẹ, về những năm tháng mẹ vất vả lo toan cho gia đình. Tháng Mười trong tôi không chỉ là thời điểm giao mùa đẹp nhất trong năm, mà còn là tháng để tôi nghĩ về những hy sinh, tình yêu thương mà mẹ đã dành cho tôi, cho gia đình. Mẹ như cơn gió thu êm dịu, lặng lẽ mang lại hơi ấm cho chúng tôi giữa cuộc đời.
TRÂM ANH