.

George Weah - Từ sân cỏ đến ghế tổng thống

Cập nhật: 21:54, 25/09/2020 (GMT+7)

Sau khi khép lại một sự nghiệp lẫy lừng, George Weah lập tức dấn thân vào chính trị với đầy đủ những yếu tố mà ông đã tôi luyện để trở thành cầu thủ vĩ đại bậc nhất lịch sử bóng đá châu Phi.

Cầu thủ vĩ đại bậc nhất lịch sử bóng đá châu Phi.
Cầu thủ vĩ đại bậc nhất lịch sử bóng đá châu Phi.

3 LẦN ĐƯỢC BÌNH CHỌN LÀ “CẦU THỦ XUẤT SẮC NHẤT CHÂU PHI’’

Huyền thoại bóng đá George Weah hiện đang là người đứng đầu đất nước có hơn 4,5 triệu dân ở Tây Phi - nước Cộng hòa Liberia. Tuổi trẻ của George Weah không nằm ở vũ đài chính trị khô khan và khuôn mẫu, mà tuổi trẻ của ông trải dài khắp nơi trên các mặt sân châu Âu cùng với nhiều câu lạc bộ tên tuổi.

George Weah sinh ngày 1/10/1966 tại thủ đô Monrovia trong một gia đình nằm ở đáy xã hội. Năm lên 9 tuổi, sau hàng chục lần chuyển trường, George Weah ghi danh vào học tại trường trung học Muslim Congress và đặt mục tiêu thi đậu vào trường phổ thông Wells Hairston. Nhưng rồi Weah phát hiện bản thân không thể “làm bạn” với con chữ và sau đó bỏ học để đi đá bóng tại đội trẻ Young Survivors.

George Weah tiếp tục thi đấu cho nhiều CLB địa phương, trong thời gian chơi cho các CLB địa phương, George Weah đã cùng đội bóng của mình giành được nhiều danh hiệu cao quý như Cúp vô địch Liberia và danh hiệu vô địch Liberia Premier League. Năm 1988, sau những thành tựu ban đầu đạt được, George Weah đã tự tạo dựng được danh tiếng của mình tại Lục địa Đen và bằng cách nào đó, nó đã lan tỏa đến lục địa già. Khi đó có một ông huấn luyện viên trung niên người Pháp, bay từ châu Âu đến tận Monrovia để “xem giò” George Weah. George Weah thi đấu xuất sắc và giành được giải thưởng “Cầu thủ xuất nhắc châu Phi” năm 1989.

Năm 1991, ông tiếp tục đưa AS Monaco đến với chức vô địch Cúp Bóng đá Pháp lần thứ 5. Năm 1992, George Weah chuyển sang khoác áo đội chủ sân “Công viên các Hoàng tử” sau 103 trận đấu và 47 bàn thắng cho đội bóng Công quốc. Kế tiếp mùa giải 1992/93 cùng chiếc danh hiệu vô địch Cúp Bóng đá Pháp, George Weah cùng Paris Saint-Germain chinh phục Ligue 1 và lần thứ hai được bình chọn là “Cầu thủ xuất sắc nhất Châu Phi’’ năm 1994 . Đặc biệt mùa giải 1994/95 cùng Paris Saint-Germain chính là dấu mốc son trong sự nghiệp cầu thủ của George Weah.

Mùa giải đó George Weah trở thành chân sút số 1 của câu lạc bộ đồng thời lần thứ ba được bình chọn là “Cầu thủ xuất sắc nhất châu Phi’’. George Weah cũng được trao giải thưởng “Quả bóng vàng” cùng với danh hiệu “Cầu thủ xuất sắc nhất Champion League’’ năm 1995.

Năm 1995, George Weah rời Paris Saint-Germain để cập bến San Siro. Trong bối cảnh Rossonerri loay hoay để ổn định đội bóng thì việc xuất hiện của George Weah đã đem tới giải pháp hiệu quả cho “Đỏ-Đen” thành Milano. Mùa giải 1995/96, ông cùng AC Milan vô địch Seria A và 3 mùa giải sau, George Weah tiếp tục giành được chiếc Scudetto lần thứ hai với CLB. George Weah đã chơi tổng cộng 147 trân, ghi 58 bàn thắng và được xem như là một “công thần” tại San Siro.

Ông chơi bóng đúng kiểu của một con báo trên thảo nguyên châu Phi: thần tốc, mạnh mẽ và vô cùng nguy hiểm. Năm 2014, Thierry Henry thừa nhận đã rất ngưỡng mộ Weah khi còn ở đội trẻ Monaco. Henry nói: “Trong lịch sử bóng đá, tôi chưa từng thấy ai với sức mạnh và tốc độ như Weah”. Những hàng thủ hay nhất Serie A và thế giới thời ấy không thể ngăn Weah. Một chiều Chủ nhật tại San Siro vào năm 1996, Weah đã ghi được một bàn mang tính biểu tượng. Tiếp Hellas Verona, Milan phải phòng ngự trong một tình huống phạt góc khi đang dẫn 2-1. Weah là người đoạt được pha bóng ấy để giải vây cho đội nhà khỏi một tình huống nguy hiểm. Và từ rìa vòng cấm đội nhà, ông lao lên, vượt qua mọi pha xoạc bóng của đối thủ, lao một mạch vào vòng cấm Verona và ghi bàn. Bàn thắng ấy mau chóng được các hãng truyền thông của Berlusconi mang đi toàn thế giới.

Năm 2000, George Weah rời Ý để đến Anh, gia nhập CLB Chelsea. Ông nhanh chóng chứng tỏ khả năng thủ lĩnh của mình khi đưa đội bóng đến chức vô địch FA Cup mùa giải 1999/2000. Nhưng chỉ sau một mùa giải, George Weah không tìm được sự hứng thú tại Stamford Bridge do đó đã chuyển sang Manchester City. Năm 2004, George Weah chính thức nói lời chia tay với sự nghiêp cầu thủ và rẽ sang con đường chính trị – quyết định đưa cuộc đời George Weah sang một trang mới rực rỡ.

BƯỚC LÊN VŨ ĐÀI CHÍNH TRỊ

Năm 2005, sau một thời gian cuộc nội chiến tại đất nước Liberia bé nhỏ vừa dứt tiếng súng, George Weah bày tỏ ước muốn tranh cử cho vị trí tổng thống và thành lập đảng CDC (Congress for Democratic Change) nhằm tạo sự hậu thuẫn cho mình. Kết quả là George Weah đã thất bại trước đối thủ “nặng ký” Ellen Johnson Sirleaf – người tốt nghiệp đại học danh giá Havard và đạt giải thưởng Nobel Hòa bình năm 2011. Rõ ràng đó là một thất bại “hợp lý” bởi vì thời điểm đó ông không thể so sánh với đối thủ về trình độ học vấn cũng như kinh nghiệm.

Không bỏ cuộc, năm 2011, ông tiếp tục thất bại trong cuộc chạy đua đến chiếc ghế Phó Tổng thống. Năm 2014, Geroge Weah được bầu là thượng nghị sĩ quận Montserrado. Năm 2016, ông tiếp tục khẳng định quyết tâm trở thành tổng thống khi tuyên bố sẽ ra tranh cử cho vị trí này. Với tấm bằng cử nhân quản trị kinh doanh trường Đại học DeVry, George Weah đã có đủ kinh nghiệm để cạnh tranh vị trí mà ông khát khao.

Ngày 28/12/2017, George Weah đánh bại ứng cử viên Phó Tổng thống đương nhiệm Joseph Boakai, chính thức trở thành tổng thống của nước Cộng hòa Liberia sau 12 năm nỗ lực không ngừng nghỉ. “Vua George” – theo cách gọi của người dân Liberia – đã trở thành người lãnh đạo dân tộc, mang trên mình ước vọngđược sống trong hòa bình và yêu thương của biết bao thế hệ tại đất nước Tây Phi này.

Bóng đá là thế, luôn là nơi ươm mầm cho những giấc mơ không chỉ về môn thể thao mà còn vươn đến toàn nhân loại. Cuộc đời sẽ luôn rộng lượng và hậu đãi đến những ai biết cố gắng, không ngừng phát triển bản thân và luôn tin tưởng về sứ mệnh của bản thân mình. George Weah là một người như vậy, luôn kiên định, vững vàng và đầy lòng trắc ẩn.

Năm 2008, khi Weah bước vào sân vận động SKD ở Monrovia để theo dõi một trận bóng đá, 30.000 khán giả nhận ra và hét lên “Weah, Weah, Weah”, không khác gì đang hô vang tên nước họ. Weah chỉ vừa giải nghệ 5 năm trước đó, nhưng ông mãi mãi là biểu tượng thể thao của Liberia.

Ông thắp sáng một đất nước, làm tạm ngưng nội chiến và chăm sóc cho trẻ em nghèo. Ông là ước mơ, là nguồn cảm hứng vô tận cho giới trẻ châu Phi hàng chục năm qua. Và sau hôm nay, nếu được đặt câu hỏi “Sao con không lo học hành mà chỉ đá bóng vậy”, có thể đâu đó trên thế giới sẽ có đứa trẻ trả lời: - Con đá bóng để mai này trở thành Tổng thống!

CHƯƠNG NGUYỄN

.
.
.