Thế mạnh vẫn là… nữ tính

Thứ Sáu, 01/11/2019, 07:38 [GMT+7]
In bài này
.

Tại sao Eva quyến rũ Adam?

Có thể có hàng triệu, hàng triệu câu trả lời khác nhau. Tùy theo quan niệm sống, góc nhìn mỗi cá nhân, có người bảo rằng: “Phụ nữ quyến rũ đàn ông chính là sự nữ tính của họ”. Nếu đánh mất ắt họ không còn huyền bí, hấp dẫn nữa. Đã có nhiều người dậm chân xuống đất, kêu trời không thấu bởi nguyên cớ làm sao mà vợ/người tình của mình lại mau nước mắt đến thế? Vui: khóc; giận: khóc; không hài lòng: khóc… Tóm lại nói như ngôn từ @ là “mít ướt”. Từ đó, người chồng quyết tâm “rèn”, phải thay đổi cho bằng được. Thì đây, sau mỗi lúc đó, cô ta tỏ ra cứng rắn hơn bằng cách cãi lại chan chát, lý lẽ sắc bén đã khiến anh chồng lùng bùng cả lỗ tai. Đầu hàng chịu thua và đâm ra sợ một phép.

Thật ra, sự dữ dằn không phải là “thế mạnh” của phụ nữ.

Đàn bà vẫn luôn tin rằng, chỉ cần thông minh, chỉ cần kiếm nhiều tiền, chỉ cần tả xung hữu đột lo cho gia đình, lo cho chồng, cho con thì đàn ông sẽ tâm phục khẩu phục mà líu ríu phụng sự. Xin thưa, chưa chắc!

Biết bao lần trong các cuộc “trà tam tửu tứ”, tôi đã nghe nhiều quý ông than phiền về sự “cứng rắn” của người đàn bà nhà mình. Do “trên cơ” về nhiều mặt, từ thu nhập kinh tế đến học thức nên họ quên đi phẩm chất đáng yêu mà mình vốn có. Lúc trở về nhà, họ cứ nghĩ mình đang sống tại công sở. Những mệnh lệnh ấy, tính cách quyết liệt ấy dù không có gì sai, nhưng cũng khiến “một nửa” chạnh lòng. Bất kỳ người đàn ông nào, dù hèn kém thua vợ đến cỡ nào đi nữa thì họ cũng luôn ý thức rằng mình là… chồng!

Minh họa: MINH SƠN
Minh họa: MINH SƠN

Đã là chồng, thì cô vợ khi về nhà phải trở lại vị trí của mình. Xin đừng hiểu nhầm, vị trí ấy không phải là Osin phục vụ cho ông chồng gia trưởng mà chính là lúc họ phát huy nữ tính trời cho. Nữ tính ấy là gì? Có thể, một công việc mình thừa sức giải quyết nhưng cũng lỏn lẻn “xin ý kiến”: “Anh ơi, chuyện này này, theo em là thế này, anh xem có được không?”. Nghe câu hỏi dịu dàng ấy, người chồng nào không vui hơn hớn, vì ít ra dù làm “bà này cô nọ” ở đâu không biết, chứ về đến nhà vẫn xem chồng là... nhất! Chỉ cần nghĩ đến đó, đã thấy mát cả ruột. Rồi trước mặt bá quan văn võ, dù chồng có “cùi bắp” đi nữa nhưng cô vợ vẫn hiên ngang tuyên bố:

Chồng em áo rách em thương

Chồng người áo gấm xông hương mặc người

Chỉ cần nghe đến đó, đã thấy mát cả ruột.

Dù thừa sức đưa cả gia đình ra tiệm sang trọng, đắt tiền ăn uống no say ngày chủ nhật, nhưng cô vợ vẫn lẳng lặng vào bếp nấu nướng món ăn mà chồng khoái khẩu. Dù có thể lái xe đi một mình trong những cuộc liên hoan với đối tác, nhưng cô vợ cũng muốn chồng đưa mình đi: “Anh ơi, đi với anh là em yên tâm lắm”. Những lời nói ngọt ngào ấy, ông trời còn cảm động, huống gì ông chồng! Với sự dịu dàng, nũng nịu ấy, lúc ấy, dẫu có bảo mặt trời mọc ở hướng Tây, người chồng cũng gật đầu cái rụp.

Đàn ông, từ trong máu, đã tin mình là “cây tùng, cây bách”, đàn bà luôn phải tựa vào mình. Do đó, dù không bằng vợ nhưng không thể chấp nhận sự không tôn trọng, khinh thường họ. Với người phụ nữ khôn ngoan và tinh tế, không cho phép mình vượt qua khỏi giới hạn cần thiết. Thậm chí, có lúc anh chồng mặt nặng mày nhẹ, chửi chó mắng mèo, đá thúng đụng nia nhưng cô vợ vẫn nhẹ nhàng như không:

Chồng giận thì vợ làm lành

Miệng cười hơn hớn rằng anh giận gì?

Hỏi rằng, anh giận em chi

Muốn cưới vợ bé, em thì cưới cho

Nghe sướng tai chưa hả trời?

Ông bà ta có câu cực hay “lạt mềm buộc chặt”. Sự nữ tính ở người phụ nữ, chính là “lạt mềm” đấy thôi. Bây giờ và hàng ngàn năm sau nữa, sự nữ tính ấy vẫn bất biến, vẫn là một thứ “vũ khí” quyến rũ, chinh phục, hấp dẫn đàn ông mà tạo hóa đã trang bị cho người đàn bà. Nữ tính, muôn đời hấp dẫn, tin tôi đi.

Tôi có chị bạn, là chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty đa quốc gia. Đảm đương vị trí ấy, chắc chắn trình độ không xoàng. Thế nhưng, khi bước chân vào nhà, cô cứ “hồn nhiên như tiên”, cứ như đứa trẻ mới lớn luôn cần được sự quan tâm, hướng dẫn của “bậc phụ huynh” có tên gọi mỹ miều là chồng. Thừa biết, có những vấn đề không thuộc chuyên môn, ngoài khả năng am hiểu nhưng rồi chị vẫn một hai “xin ý kiến” của chồng. Sau khi nghe, dù chẳng đâu vào đâu nhưng cô vẫn khen nhưng không quên thòng thêm một câu như khuyến khích, như khích lệ: “Em cũng nghĩ như anh. Nhưng, anh nghĩ sâu hơn một chút nữa giúp em”.

Dù không phải chuyên gia tâm lý, nhưng tôi dám quả quyết rằng: Một khi Eva thốt lên “Anh ơi, anh à” thì cụm từ đó luôn là tiếng gọi ngọt ngào khiến người đàn ông dễ mềm lòng nhất. Thế đấy, dù đã biết, biết rất nhiều thứ khác nữa, nhưng người phụ nữ vẫn cứ giả vờ ngây thơ, ngu ngơ: “Cứ ngây thơ nhưng giả bộ ngoan hiền” như không biết gì. Nhiều người đàn ông cứ “ăn dưa bở” mãi vẫn thấy ngon lành. Mà thôi, cũng chẳng sao cả. Miễn cả hai cùng vui. 

LÊ MINH QUỐC

;
.